Chương 5: Sắc mặt

Vô Thiên không thể tu luyện, liền đại biểu với việc về sau phải nuôi ăn, mặc, nuôi hắn cả đời, đối với Long thôn đang thiếu lương thực trầm trọng, không thể nghi ngờ là một cái gánh nặng, tự nhiên khó chịu.

“Các ngươi ngu ngốc, hiểu cái lông gì, cút sang một bên.” Một thiếu niên khôi ngô, lông mày rậm, mắt to, lưng hùm vai gấu, thân cao bảy thước, bàn tay to lạ dị thường, tát mạnh vào hai đứa trẻ.

Thiếu niên này tên là Long Hổ, mặc dù cao lớn, dáng vẻ thô kệch, nhưng thực chất chỉ mới mười ba tuổi, là bằng hữu duy nhất của Vô Thiên ở Long thôn, nguyên nhân, mỗi một lần đi ra ngoài săn bắn, đều sẽ để cho hắn bói toán một quẻ, dự đoán hung hiểm.

Chưa kể, Vô Thiên chỉ dẫn rất linh nghiệm, mỗi lần dựa theo chỉ dẫn, hắn đều có thể gặp dữ hóa lành, thu hoạch lớn trở về, dần dà, hai người thành hảo hữu.

"Lâm Sơn tiền bối, người đừng nghe bọn hắn nói nhảm, Vô Thiên những năm này một mực rất nỗ lực, mỗi ngày sáng sớm đều sẽ đến đỉnh hậu sơn, thổ nạp tinh thần. Năm này qua năm khác, hắn không bao giờ bỏ cuộc. Ta nghĩ hắn không thể mở thể phách, nhất định còn có cái gì khác quan hệ, ta cũng tin tưởng hắn sẽ không chết.” Long Hổ nghiêm túc nói.

"Thật sao? Chẳng lẽ là ta đoán sai rồi?"

Lâm Sơn trong lòng nghi hoặc, những thôn dân khác không biết, nhưng hắn biết rõ thân thế của Vô Thiên, ngay từ mười năm trước, Long Sơn liền đem sự tình kể cho hắn nghe, trong lòng hắn luôn tin rằng Vô Thiên tương lai tất nhiên sẽ trở thành một nhân vật không tầm thường, ai ngờ lại là loại kết quả này.

Lâm Sơn lại nhìn về phía lão nhân cách đó không xa, hắn biết Long Sơn biết Đoán Mệnh chi thuật, nhất định phải biết sinh tử của Võ Thiên, hắn muốn từ trong đó nhìn ra cái gì, nhưng người kia luôn bình thản, khó có thể suy đoán trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

"Lâm trưởng lão, chết coi như xong, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!" Thanh niên mặc hoa phục sốt ruột nói.

"Ai nói ta chết?"

Lúc này, một giọng nói có chút trêu tức vang lên, mọi người ngẩng đầu chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ như máu đang sải bước đi tới. Đó là một thiếu niên thân cao bảy thước, dáng người cao lớn, người đầy máu, con ngươi đen kịt mà thâm thúy, tựa như một cái lỗ đen, có thể đem tâm trí của người ta hút đi vào.

“Thiên Nhi”, Long Sơn đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đυ.c ngầu cuối cùng cũng lộ ra một tia sắc thái.

"Gia gia!" Vô Thiên nhanh chóng chạy đến trước người Long Sơn, phịch một tiếng, quỳ xuống đất, nhìn lão nhân tiều tụy, lòng hắn đau đớn như đao cắt, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

"Gia gia, Thiên Nhi trở về , thật xin lỗi, để ngươi lo lắng nhiều ngày như vậy, Thiên Nhi bất hiếu, Thiên Nhi hỗn đản, Thiên Nhi không phải người..." Vô Thiên vừa nói vừa tát thật mạnh vào mặt hắn.

"Dừng tay!"

Long Sơn vội vàng ngăn cản, duỗi đôi tay run rẩy ra, đem hắn dìu đứng lên, từ ái nói: "Có thể an toàn trở về, gia gia đã phi thường vui vẻ, đừng tự làm mình bị thương nữa. Xương cốt của gia gia đã không còn chịu nổi sự giày vò nữa."

"Gia gia, thật xin lỗi, là Thiên Nhi sai, để người lo lắng."

Long Sơn nói: "Hài tử ngốc, ngươi có gì sai? Muốn trách thì chỉ có thể trách con yêu thú chết tiệt kia đã bức ngươi xuống vách núi, ngươi đã chịu khổ rồi."

"Yêu thú?" Vô Thiên sửng sờ, sau đó chợt tỉnh ngộ, hắn liếc nhìn Long Hà, đang định nói thì bị cắt đứt.

"Tiểu Thiên a, ngươi rốt cục trở về, thế nào, không có bị thương chứ!" Long Hà lo lắng hỏi, cực kỳ nhiệt tình bước nhanh về phía trước, nhưng khi đến gần, hắn thấp giọng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám đem sự tình tiết lộ ra ngoài, ta sẽ gϊếŧ gia gia ngươi.

"Ngươi..." Vô Thiên trợn mắt nhìn hắn.

"Ta nói được thì làm được."

Long Hà trong mắt hàn quang lóe lên, đưa tay vỗ về phía bả vai Vô Thiên, lại rụt trở về, hoảng sợ nhìn tiểu thú màu đen trên vai hắn, cười nói: “Không tệ, không chỉ có an toàn trở về, thân thể cũng cường tráng không ít, về sau có cơ hội mở ra thể phách."

Thân thể Vô Thiên cứng đờ, lời nói tàn nhẫn của Long Hà hắn tuyệt đối không hoài nghi.

Nguyên bản hắn dự định trước mặt của mọi người, vạch trần bộ mặt thật của Long Hà nhưng hiện tại hắn không thể không suy nghĩ sâu xa, bây giờ hắn đã mở ra thể phách, tiến vào Hỏa Vân Tông đã là sự tình chắc chắn, nếu hắn thật sự kể lại chuyện xảy ra một tháng trước, ở đây cũng không có mấy người sẽ tin tưởng, như thế ngược lại sẽ gây ra đại hoạ.

"Xú tiểu tử, không nhìn thấy lão nhân gia ta ở đây sao? Đã mấy năm không gặp, vẫn là một bộ đức hạnh này, một điểm phẩm đức kính già yêu trẻ đều không có." Lâm Sơn tiến lên, gõ vào trán Vô Thiên cười mắng nói.

Vô Thiên bị đau, tạm thời gạt bỏ ý định vạch trần Long Hà, cười ngây thơ nói: “Lâm thúc, nhiều năm không gặp, Thiên nhi còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại thúc nữa.”

"Xú tiểu tử, mấy năm không thấy đều đã cao như vậy rồi." Lâm Sơn có chút cảm khái, hai tay đặt trên vai Vô Thiên, mạnh mẽ vỗ xuống.

"Phanh" một tiếng, hai chân lảo đảo, Vô Thiên không hề có hình tượng bị đánh ngã xuống đất.

Lâm Sơn sửng sốt, ngẩng đầu, lúng túng nói: "Tiểu Thiên, Lâm thúc quên ngươi không thể tu luyện, xin lỗi! Lần sau sẽ nhẹ nhàng một chút."

“Một lần liền chịu không nổi, còn có lần sau sao, không cần mạng nhỏ của tiểu gia mới là lạ”. Vô Thiên chật vật đứng lên, trợn trắng mắt, cũng không xem lại ngươi tu vi gì, cho dù hôm nay mở ra thể phách, cũng chịu không nổi một chưởng kia của ngươi.

"Hừ, chờ tiểu gia trở nên cường đại, sau đó trấn áp ngươi một trăm lần."

Vô Thiên cũng chỉ là suy nghĩ một chút, người trước mắt này là bằng hữu của gia gia, hắn hiểu rõ, tính cách thẳng thắn, không có cuồng ngạo như những người khác, đối đãi với mọi người rất tốt, đối với hai ông cháu luôn chiếu cố, thỉnh thoảng đưa tới thức ăn, cung cấp cho hai người sinh hoạt.

Có đôi khi Vô Thiên hoài nghi, gia gia dựa vào Đoán Mệnh kiếm sống, làm sao có thể quen biết chấp sự trưởng lão của Hỏa Vân tông.

Hỏa Vân tông nằm ở Hỏa Vân sơn Xích Viêm sơn mạch, cách Long thôn ngàn dặm, là một trong số ít đại tông ở Thanh Long Châu, bên trong cao thủ như mây, nhân tài xuất hiện lớp lớp, có thể trở thành trưởng lão đại tông như vậy, có thể tưởng tượng được người này có chút bất phàm.

Lâm Sơn nhíu mày nói: "Tiểu tử thúi, đã mấy năm trôi qua, như thế nào còn chưa mở ra thể phách, ngươi đang làm cái gì đây"

“Không mở ra thì không có mở ra, chẳng có gì to tát, ta còn muốn cả đời ở bên cạnh gia gia, lấy Đoán Mệnh làm mưu sinh, sống một cuộc sống bình thường" Vô Thiên không thèm để ý, thản nhiên nói.

Lời này của Vô Thiên quả thật là thật lòng, hiện tại hắn thật sự không muốn rời đi, Long Hà như hổ rình mồi, không chừng lúc nào sẽ làm khó gia gia. Hơn nữa hôm nay có Thôn Nguyên Oa, không thiếu tinh nguyên, không đi tông môn vẫn có thể tu luyện, nói không chừng so với tông môn đệ tử trưởng thành còn nhanh hơn, khuyết điểm duy nhất, không có bí điển để tu hành.

"Vô Thiên, lần này trở về, ngươi ngược lại biết điều, xem ra ngươi rơi xuống vực cũng không phải vô ích."

"Biết từ bỏ là chuyện tốt, về sau có thể tập luyện Đoán Mệnh chi thuật, có thể cùng thôn chia sẻ một phần gánh nặng."

"Không làm mà muốn ăn, chúng ta cũng không đáp ứng, trong thôn không nuôi nổi một phế nhân."

Một số thôn dân không bởi vì Vô Thiên an toàn trở về mà cao hứng, ngược lại giống như nhìn thấy ôn thần, nói ra những lời châm chọc khıêυ khí©h.

"Đều câm miệng cho ta."Lâm Sơn lạnh lùng tức giận, khí thế bộc phát, mọi người đều cảm giác như bị một tảng đá khổng lồ đè xuống, khó thở, thanh âm đột nhiên im bặt.

“Tiểu tử ngươi nghĩ hay lắm, nhưng Long lão đầu hắn sẽ không đáp ứng, chuyện do người làm. Chỉ cần ngươi nỗ lực, không có gì là không thể làm được. Long lão đầu, ngươi nói có đúng không?” Lâm Sơn lớn tiếng nói, khổ tâm giáo huấn, nhưng đổi lại hai người bọn họ lại không để ý tới.

"Các ngươi ôn chuyện đủ chưa.” Lúc này, người trên Hỏa Liệt Điểu lên tiếng, trên mặt lộ rõ

vẻ tức giận.

Lâm Sơn cả kinh, vẻ mặt nghiêm túc, quét mắt nhìn qua mấy đứa bé, quát: "Bắt đầu trắc thí ".

Vừa nói, một chiếc hộp gấm hiện ra, được chế tạo từ Cổ Mộc, có khắc đường vân, Lâm Sơn vung tay áo lên, nắp hộp mở ra, lộ ra mấy quả trái cây xanh to như hạt đậu.

Nguyên quả, một loại trái cây tương đối đặc thù, có tác dụng dự đoán thể phách, ăn vào quả này, nếu có thể phách, thân thể sẽ nở rộ bạch quang.

"Quy tắc cũ, tham gia khảo nghiệm đứng ra", Lâm Sơn nói.

Sáu thiếu niên lần lượt đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khẩn trương và bất an, lần khảo nghiệm này đối với bọn họ mà nói, là một bước ngoặt trong nhân sinh, thành công thì như cá vượt long môn, cuộc đời thăng tiến rất nhanh. Thất bại thì như hổ lạc đồng bằng, cuộc đời còn lại sẽ kết thúc ở một cuộc sống bình thường, vô vị.

Lâm Sơn nhìn qua Vô Thiên, mỉm cười gật đầu động viên, nhưng Vô Thiên có chút khó khăn, dư quang quét về phía Long Hà, do dự một chút, cuối cùng dưới sự phân phó của Long Sơn, chậm rãi đi ra.

Đôi mắt như tia chớp nhìn quanh, Lâm Sơn lắc bàn tay to lớn của mình, vài trái cây từ trong hộp gấm bay ra, rơi vào trong tay của mấy hài tử, trong đó có Vô Thiên.

Nhìn trái cây trên tay, mấy hài tử cảm thấy bất an, không dám nuốt, sợ sẽ thất vọng.

Vô Thiên lẳng lẽ quan sát, không có nóng lòng nuốt chửng, hiện tại thể phách hắn đã mở ra, khảo nghiệm chỉ là một quá trình.

Không lâu sau, một hài tử rốt cục nhịn không được, đem Nguyên Quả nhét vào trong miệng, nhưng qua một lát, cũng không có một tia quang mang nào thoát ra, mọi người lắc đầu, trong lòng bị thất vọng tràn đầy, dù sao một tu luyện giả đối với thôn trang mà nói, ý nghĩa phi phàm, không thể thiếu.

“Ô ô, ta đã thất bại, ta không thể trở thành một tu luyện giả, ta không thể trở thành cường giả, giống như Vô Thiên, trở thành gánh nặng của thôn.” Hài tử mới mười một mười hai tuổi, chịu không nổi đả kích này, nhịn không được ngồi xổm trên mặt đất khóc.

" Hài tử, không vội, năm nay không được, năm sau thử lại, nhất định có thể thành công." Cha của thiếu niên an ủi.

“Ai!” Lâm Sơn thầm than, ánh mắt dời đi.

Những thôn dân khác cũng giống như vậy, ánh mắt bọn họ dừng lại trên người thiếu niên một lúc, sau đó lại nhìn những thiếu niên nuốt Nguyên Quả còn lại, trong mắt tràn đầy mong đợi.

"Thất bại. . ."

"Thất bại. . ."

"Lại thất bại. . ."

Không lâu sau, bốn thiếu niên khác còn lại lần lượt nuốt vào Nguyên quả, nhưng kết quả vẫn như cũ, không có ánh sáng nào bộc phát, chứng tỏ bọn họ không có được thể phách.

Thôn dân trong mắt tràn đầy thất vọng, thủy chung không tan, thậm chí có chút không thể tiếp nhận, những hài tử này ngày thường tu luyện hết sức cố gắng, tất cả mọi người đều nhìn thấy, không nghĩ tới tất cả đều thất bại.

Trong sân, chỉ còn lại Vô Thiên cùng Long Hổ không có ăn vào Nguyên Quả.

“Vô Thiên, là ngươi trước hay là ta trước”, Long Hổ thần kinh không ổn định, một chút cũng không lo lắng.

Vô Thiên bật cười, cánh tay duỗi ra, bàn tay mở ra, hai mắt khép lại, cẩn thận cảm ứng tinh khí khí hải.

"Vô Thiên, ngươi làm gì? Sẽ không muốn trực tiếp buông tha chứ.” Long Hổ ngẩng đầu, nghi hoặc nói.

Long Hà thầm nghĩ: "Mười sáu năm cũng không thể mở ra thể phách, không chủ động buông tha, chẳng lẽ còn muốn đi ra mất mặt".

Tuy nhiên, vào lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên tràn ra từ lòng bàn tay Vô Thiên, liên tục như nước chảy, bao trùm toàn bộ lòng bàn tay, nở ra hào quang chói mắt.

"Đệt… Đây... Đây là tinh khí... Làm sao có thể, hắn cư nhiên đã mở ra thể phách" Long Hà dùng sức dụi dụi mắt, không muốn tin tưởng.

"Ha ha, Tiểu Thiên không tệ, rơi xuống vách đá có thể giúp ngươi mở ra thể phách, đáng giá!" Lâm Sơn cười nói.

"Đúng thế, đúng thế," Vô Thiên cười khổ, việc này không liên quan gì đến việc rơi xuống vách đá, nhưng bề ngoài vẫn phải đáp ứng.

“Hừ, có cái gì to tát, mười sáu tuổi mới mở ra thể phách, về sau thành tựu cũng có hạn. Ngoại trừ Long Hổ ra, vài đứa trẻ thất bại, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.

“Tu luyện giả bình thường đều là mười ba mười bốn tuổi nhập môn, hắn hiện tại cũng đã mười sáu tuổi, tương lai nhiều lắm là đạt tới Thoát Thai đại thành kỳ, không có thành tựu gì lớn lao.” Lúc trước còn ở sau lưng chế nhạo đối phương, mà hiện tại đối phương bình an trở về, cũng mở ra thể phách, sắc mặt bọn họ cũng không tốt lắm.

"Nhưng bây giờ hắn tốt xấu gì cũng là một người tu hành, so với chúng ta tốt hơn nhiều a", mấy đứa trẻ ủ rũ, thất hồn lạc phách, trong lòng chua xót.

"Vô Thiên, chúc mừng". Long Hổ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, không có suy nghĩ nhỏ mọn, rất thẳng thắn và cao thượng.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, đặc biệt là Long Hà với vẻ mặt đờ đẫn, Vô Thiên cảm thấy rất hài lòng, mỉm cười với Long Hổ, ý bảo cố lên, liền đi về phía lão nhân mặt đầy tươi cười, nói: "Gia gia, kinh hỉ không".

“Kinh hỉ, thiên đại kinh hỉ, Thiên nhi, không nghĩ tới lần này ngươi sẽ nhân họa đắc phúc, tất cả đều là nhờ đầu yêu thú kia.” Long Sơn mừng rỡ nói.

“Ừm, phải cảm tạ súc sinh kia, bằng không ta cũng sẽ không có hôm nay”. Vô Thiên liếc mắt nhìn Long Hà, gằn từng chữ nói.

Nghe vậy, Long Hà mặt đỏ bừng, trong lòng phẫn nộ không thôi, lại không thể phát tác, chỉ có thể kìm nén.