Chương 15: Anh

Chương 15:

Triệu Tư Nhiên về nước sớm, trong buổi chiều oi ả, Cố Phàm gặp lại người bạn alpha đó. Cố Phàm không định để ý hành trình của hắn ta, nhưng alpha này quá ồn ào, đánh thức anh khỏi giấc ngủ trưa nên anh nghe thấy tâm thanh.

Người khuân hành lý đã giúp Triệu Tư Nhiên mang hành lý, ba người họ đã gặp mặt trực tiếp cùng với Cố Phàm, hắn ta thuyết phục Cố Phàm đầu tư vào khách sạn , lúc đi ngang ném mảnh giấy vào lòng Cố Phàm, lúc đi xuống lầu còn không quên quay đầu từ xa nhìn anh.

Cố Phàm mở viên giấy ra, một dãy số được viết vội vàng, anh đem nó nâng cao dưới ánh mặt trời lắc, tùy tiện bỏ trên bàn, cơ thể ngã xuống chiếc giường mềm mại. Trong trò chơi giữa thích và yêu, ai cũng muốn thành "chủ" của đối phương, Triệu Tư Nhiên trở về Trung Quốc trở thành chủ của người khác, về phần anh, anh muốn ai trở thành chủ?

Mỉm cười bật màn hình lên, Cố Phàm ném cho Cố An một biểu tượng cảm xúc cún con, vừa gửi xong chưa được bao lâu thì điện thoại reo, là cuộc gọi của Cố An Khung hình hiện lên lần đầu tiên, Cố Phàm không có xem hắn gửi nội dung, ném điện thoại đi, lăn qua nhắm mắt lại. Có tiếng cười bị bóp nghẹt từ trong chăn, anh nhớ hắn một chút.

Tỉnh dậy, trời ngoài cửa sổ hơi tối. Trong phòng tắm, Cố Phàm dính nước vuốt lại mái tóc rối bù, đi dép lê, đi xuống lầu tìm đồ ăn. Nhiệt độ ẩn trong lòng đất bắt đầu tỏa ra, hơi ấm và hơi dính, trong thời tiết này, mọi người đều ham muốn mùa hè mát mẻ, anh còn chưa đi đến nhà hàng, Cố Phàm đã cầm hai ly nước đá uống, giọt nước trên tay chảy xuống tay, anh buông ly nước xuống, lướt qua thông tin chuyến bay cho ngày mốt. Anh vốn không định xem tin tức của Cố An, chút phiền phức khiến anh bối rối.

Tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Cố Phàm gửi ảnh chụp màn hình thông tin đặt vé cho mẹ Cố, bắt đầu gọi món. Cố Phàm đã khá quen với những món ăn lạ miệng, ngoại trừ gọi một số món ăn, anh cũng dựa vào lời khuyên của người phục vụ mà gọi thêm một số món ăn khác, một người chắc chắn sẽ không ăn hết được.

Cổ đeo một chiếc vòng cổ màu lam, có mấy alpha đang liếc nhìn anh, Cố Phán nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hai má nóng đỏ bừng, không phai, bắt mắt. Mẹ Cố không trả lời anh ngay lập tức, nhưng Cố Phàm nhận thấy ánh mắt của một số alpha qua kính cửa sổ, hơi cau mày.

Trên đường về, lắng tai nghe, có tiếng sóng vỗ bờ. Lúc này mẹ Cố mới nhắn tin anh: "Có muốn mẹ đón không?"

"Ừ."

Cầm điện thoại trên tay, hơi nóng, Cố Phàm nheo mắt nhìn những vì sao lấp lánh từ bầu trời xa xăm bay lên, thầm nghĩ người đến có thể không phải là bà. Cố An đâu có ngu như vậy, hai vợ chồng đều làm trái ngước nhau.



Máy bay cất cánh muộn nửa tiếng nên nó hạ cánh trễ nửa tiếng. Máy bay hạ cánh vào trưa hôm sau. Cố Phàm đi ra trước, nhìn bóng đen nhỏ trên mặt đất phía trên cây cầu có mái che, và hít một hơi không khí hơi cũ.

Lối ra cổng C, trong nháy mắt, Cố Phàm nhìn thấy Cố An trong đám đông. Gắn sợ không kiên nhẫn chờ, trong miệng ngậm một cây kẹo que, thấy Cố Phàm có chút luống cuống, liền do dự đi tới.

Đến gần, Cố Phàm ngửi thấy mùi đường - thơm, chua chua ngọt ngọt, Cố An đi phía sau, không nói tiếng nào, đi xuống hầm để xe, mở cửa cho anh.

Cố Phàm ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, Cố An cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau trong chốc lát liền loạng choạng, tuy rằng rụt rè nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vui sướиɠ ôn nhu, giống như đầu nhăn nhó của nai con. Thấy Cố Phàm vẫn đang nhìn, hắn nhấc tấm kính ngăn mờ phía trước và phía sau lên, đợi khoảng cách giữa đèn giao thông rồi gọi: "Anh."

Cố Phàm không trả lời, trong lòng thầm cười hỏi hắn: “Kẹo ăn ngon không?” Cố An lẩm bẩm ăn ngon, giây sau bị Cố Phàm nói không kịp đề phòng, cắn kẹo một cái, một cái nhấp chuột.

"Nhốt anh lại, có tuyệt không?"

Cố An rít lên "Anh ơi, em cắn đầu lưỡi rồi.”

Cố Phàm quyết tâm không cho hắn nghe thấy giọng điệu mềm mỏng của mình, Cố An thật gian xảo. Hắn không nên, Cố An không thể không gọi anh là anh trai một lần nữa, không cảm thấy có lỗi cho đến khi tiếng còi từ phía sau vang lên.

Hôm nay Cố Phàm trở về, Cố Thành Lâm cố ý không đến công ty, Cố An giận ông, ông cũng giận Cố An, hắn biết điều đó nên nhất định phải cùng Cố Phàm trở về, giống như những gì anh đã chuẩn bị sẵn trong đầu vô số lần, khi anh nhìn thấy Cố An khẽ khịt mũi, như thể nói rằng anh là một tên khốn kiếp, cuối cùng bạn sẽ không thể về nhà.

Cố An gạt bỏ hành vi ngây thơ và trẻ con của hắn, theo anh trai lên lầu vào phòng Cố Phàm. Người giúp việc hành lý tiếp nhận, quần áo giặt sạch phơi khô mới trở lại tủ quần áo của Cố Phàm. Ánh mắt Cố An dán vào người Cố Phàm, ngoan ngoãn ngồi ở cuối giường, nhìn anh tìm quần áo trước tủ quần áo, chuẩn bị đi tắm.

Mấy tháng nay Triệu Tư Nhiên là địch nhân của hắn, hiện tại anh ta vẫn là địch nhân, hắn không có tư cách hỏi. Anh nhìn Cố Phàm tháo chiếc vòng cổ, đi vào phòng tắm nuốt nước bọt chua chát.

Cố Phàm nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn, nhờ vào tiếng nước, anh không lièn cười ra tiếng. Trong tính toán của anh, tắm ra, Cố An vẫn ngồi ở cuối giường, nắm ga giường, nhìn Cố Phàm cũng không dám. Anh không bị hắn nhốt, tiẻu Cố tổng, quản lý công ty Lôi Lệ, một câu có thể khiến hắn cao hứng, cũng có thể khiến hắn khổ sở, đầu nai này của hắn rơi vào cạm bẫy, bị anh trai ở trên cao nhìn xuống chuẩn bị xử lí.

Cố Phàm ngồi đầu giường, lau tóc ướt sũng, hơi nước bao lấy hương hoa hồng, nhẹ nhàng tiến vào mũi Cố An, hắn nâng đầu, nhìn thấy bắp chân trắng nõn của Cố Phàm. Chậm chạm, hắn cùng Cố Phàm nhìn nhau, con mắt sáng rực, giống như đứa trẻ đợi được quan tâm.

Khăn lông mềm màu tráng tùy vò thành khối, tóc đên bên mặt Cố Phàm rủ xuống, không rơi một giọng nước “ Em là trẻ con sao?”

Bên gtrong Cố An xoắn suýt vấn đề cau atrar lời, hắn không nghic anh trai coi hắn là trẻ con, nhưng cũng không thể thuyết phục được, hắn cũng không thể nói không gióng một đứa trẻ, chỉ có thể nhìn Cố Phàm không tình nguyện mà nói “ Vâng…”

Cố Phàm trầm mặt đến gần hắn, lang lông mềm ném trên mặt hắn “ Anh thấy em so với một đứa trẻ cũng không bằng, đứa nhỏ bị đánh sẽ biết chạy, còn em thì sao? Đồ ngốc!” Khắn lông mềm ở trên mặt một chút, mang theo mùi hương hoa hồng Cố An không bắt được, rơi xuống, hắn sững sờ, chớp mắt vài cái, ảm đảm trong mắt lại lần nữa sáng rực lên, bắt lấy tay Cố Phàm, một tiếng cười lại thêm tiếng cười,. Một nói của Cố Phàm, hắn rơi vào bẫy nai liền được giải cứu.

Cố Phàm cởi cúc áo cho anh để xem những vết sẹo trên cơ thể hắn. Giai đoạn bầm đỏ tím đã qua, chỉ còn lại màu lam nhạt, ấn mạnh chỉ hơi đau, Cố An muốn xoa dịu trong lòng, cười giải thích: “ Giọng điệu của cha luôn có thể đoán ra được, nếu không đánh em, thì đánh ai."

Không biết là anh hay Cố An, Cố Phàm đẩy hắn ra, bóp cằm của hắn, " Đáng đời, không nhớ đánh!"

Cố An nâng cằm ôm, đặt lên vai Cố Phàm, "Anh, em là đứa con trai nhỏ của mẹ.”

Lời nói chân tình, tốt bụng nhưng chân thành, dễ khiến lòng người rung động, tim đập rộn ràng trong l*иg ngực biết bao. Cố Phàm mặt nóng lên, "Ai tán thành với em?" Hắn thẹn thùng vui vẻ, đại khái là như vậy đi.

Cố An cũng biết câu trả lời này không thuyết phục, nhưng hắn chỉ cười và nói với Cố Phàm: "Em tự tán thành. Anh, anh muốn gì?"

Muốn không? Không muốn? Quyền của Cố Phàm ở đâu? Hắn ôm lấy anh, chiều cao 1m92 của anh sẽ biến thành một cụm lửa, chiếm giữ một vị trí mãi mãi trong trái tim hoang dã của Cố Phàm, bắt đầu một ngọn lửa thảo nguyên theo thời gian.