Chương 18: Phiên ngoại 1

Chương 18: Ngoại Truyện

Suy nghĩ dọn ra ở riêng được cha mẹ Cố đồng ý, rất nhanh chóng được đưa vào danh sách quan trọng. Mẹ Cố nhân cơ hội này dọn dẹp phòng của hai anh em nên tìm thấy rất nhiều đồ cũ, chú thỏ hồng nhàu nát dính nhiều nước bọt của Cố An hồi nhỏ, đồ thủ công do Cố Phàm làm khi học trường mẫu giáo và một chiếc hộp cũ được tìm thấy dưới gầm giường chất đầy những bức thư cũ chưa ký tên, được niêm phong bằng sơn mài, Cố Phàm dạo này bận rộn với dự án mới nên anh nhờ Cố An mang thẳng đến căn hộ hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố.

Đến bốn giờ chiều, Cố Phàm vẫn chưa tan làm, Cố An tìm kiếm thêm đồ vật của hai phòng, lượn từ trong ra ngoài hơn mười phút, nhàm chán ngồi trên ghế sô pha, hắn lấy chú thỏ màu hồng ra khỏi hộp lưu trữ màu xám. Không biết vì sao lại là nước bọt, nhưng lông dài trên mặt thỏ lại nhớp nháp ối loạn, Cố An lấy ngón tay chọc vào mắt nó, nhớ tới mẹ Cố nói khi còn bé, đại khái là nửa năm, con thỏ này là món đồ chơi yêu thích của hắn, không cho thì hắn sẽ khóc, đi ngủ muốn ôm.

Đứng dậy khỏi ghế sofa, hắn đi vào phòng tắm, dù sao thì hắn cũng thích nó khi còn nhỏ, nhưng bây giờ nhìn nó bẩn nhưng cũng thuận mắt. Nhìn vào gương, hắn đặt con thỏ lêи đỉиɦ đầu, Cố An cẩn thận buông tay, nó cũng không bị rơi, hắn cười nghịch ngợm một chút rồi lặng lẽ quay đầu sang phải, chà. ..nó vẫn không rơi ra.

Có chút hồi hộp, tim đập nhanh hơn, hắn chậm rãi xoay người, bước một bước, con thỏ vẫn không ngã, Cố An nắm lấy lỗ tai của nó “ Mày vẫn rất ngoan."

Hắn trở lại phòng khách với con thỏ trên đầu, bật TV chọn ngẫu nhiên một chương trình giải trí, cơ thể hắn ngồi trên ghế sofa không đủ, bắp chân hắn duỗi dài. Mẹ Cố gọi điện cho Cố Phàm nhắc đến chiếc hộp dưới gầm giường của anh.

Anh biết trong hộp có đồ gì, vội vã kết thúc công việc đang làm vội vàng trở về thì anh nhìn thấy dáng vẻ này của Cố An, tóc hắn thêm món đồ

Đến đánh tay, hắn gạt tay sang bên phải, cầm chắc con thỏ hồng bẩn thỉu.

Cố Phàm liếc nhìn thấy hộp đựng đồ trên ghế sô pha, tim đập thình thịch, anh tự nhiên mở ra, thấy sơn niêm phong vẫn còn, anh thở phào nhẹ nhõm, thân thể đứng trước mặt Cố An, “Hôm nay công ty không bận sao?” Cố An trợn mắt, chống khuỷu tay ngồi thẳng dậy, thỏ con rơi vào trong ngực hắn, “Anh, anh đây là đuổi em đi?" Cố Phàm không ngờ hắn lại như thông minh như vậy, nằm xuống nơi ấm áp mà hắn vừa rời đi, xoa đôi lông mày đang nhíu chặt, ra vẻ tự nhiên nói: "Bánh ngọt, em muốn ăn không?"

Cố An có chút sửng sốt, anh trai từ trước đến nay đều không thích đồ ngọt, huống chi là bánh sô cô la hạnh nhân, lại đội con thỏ lêи đỉиɦ đầu , hắn nói: "Em muốn ăn nó."

"Đi mua đi." Thấy con cá mắc câu, Cố Phàm chậm chạp tiếp tục dụ con cá ngốc này, đưa tay về phía hắn, "Đưa con thỏ nhỏ cho anh, xuống lầu mua, em ăn đi." Anh không thích bánh ngọt mùi béo ngậy, cho nên không cho phép Cố An ăn trước mặt anh. Thấy người đóng cửa, Cố Phàm chọc chọc con thỏ nhỏ bẩn thỉu trên ngực anh, lớn hơn Cố An ba tuổi, anh vẫn có chút ấn tượng với hình dáng ban đầu của con thỏ, Cố An khi còn nhỏ là một con quái vật ngổ ngáo. Khi đầu ngón tay chạm vào nắp hộp đựng đồ, anh cảm thấy hơi nóng, nhưng anh vẫn không chút do dự lấy ra một lá thư.

Giấy viết thư được mở ra, thờ tiết và thời gian khi viết bức thư lần đầu tiên xuất hiện trong đầu, Cố Phàm liếc nhanh, hai má nóng bừng, chống cằm trên con thỏ đồ chơi, bắt đầu đọc bức thư.

Tối qua Tiểu An tìm tôi cùng ngủ chung.

Hắn quả thực xấu tính. Anh chuẩn bị ngủ thϊếp đi, lại bị hắn đánh thức, hắn nói không ngủ được, muốn nói chuyện với anh nhưng mới nói được vài câu đã ngủ rồi, hắn học được cách nói dối, đúng là một kẻ dối trá không biết xấu hổ.

Anh ngược lại không thể ngủ được, nhìn vào khuôn mặt của hắn, nghe bố mẹ anh nói rằng hắn đánh nhau ở trường, có phải alpha đều thích đánh nhau không?

Ở giữa đoạn lớn ghi chép cuộc sống hàng ngày, Cố Phàm vội vàng bỏ qua, nhảy đến dòng cuối cùng : "Tôi suy nghĩ cả ngày, tại sao Tiểu An lại muốn ngủ cùng tôi?" Cố Phàm gấp bức thư lại, tim đập thình thịch bỏ vào trong thư. Thật ra rất nhanh anh đã biết tại sao Cố An muốn ngủ với anh nhưng anh không có tư cách đáp lại, bởi vì nếu như vậy, anh chính là đang dụ dỗ con ruột ưu tú của cha mẹ nuôi của mình.

Đóng nắp lại, Cố Phàm nhìn về phía cửa, sắp đến giờ về chưa? Trước khi nhắm mắt, anh nghĩ, nếu đã dụ được rắn thì cả đời phải nắm được bảy tấc của nó, không thể đưa thư cho Cố An xem, nếu không đuôi sẽ vểnh lên trời.