Chương 3: Anh, em xin lỗi

Chương 3:

Cố Phàm ngủ đến tối, cơ thể hơi nóng, đầu óc mơ màng. Ngoài nhà vang lên tiếng cắt cỏ lộn xộn, vừa bước xuống giường liền nhìn thấy sợi dây xích bạc mảnh khảnh kéo dài từ mắt cá chân đến một nơi không thể nhìn thấy ở cuối giường, anh bất lực mỉm cười.

Anh cử động, sợi dây xích bạc giấu trong tấm thảm dê nhung, giống như một con rắn quấn bằng bạc, lưỡi rắn quấn quanh mắt cá chân trắng như tuyết của Cố Phàm. Anh từ ban công vươn nửa người ra, mùi cỏ nồng nặc làm anh ngạt thở, anh hắt hơi.

"Thưa cậu, cậu tỉnh rồi." Dì Vương ngẩng đầu lên, cười nói với anh. Bà ấy là người giúp việc được Cố An thuê, bà ấy luôn làm đúng nhiệm vụ của mình, chỉ chăm sóc Cố Phàm và không hỏi thêm bất cứ điều từ những người còn lại.

Cố Phàm hai má đỏ bừng, dùng dây xích bạc giấu chân phải ra sau, ánh mắt rơi vào người làm vườn đang cúi đầu làm cỏ.

“Tôi hỏi hắn có thể nhổ cỏ không, hắn đã chuyển chiếc máy nhổ cỏ ra khỏi xe.” Dì Vương có chút xấu hổ, đưa cho người làm vườn một chai nước đá rồi mỉm cười một cái. Cố Phàm gật đầu với bà, giọng anh bị tiếng nhổ cỏ làm nhỏ đi, "Không sao, mọi việc đều tốt ngoại trừ điều đó."

Dì Vương không nói gì, nhưng bà trong lòng biết rõ, bà đang suy nghĩ cái gì, vì sao, trong căn nhà cũ kỹ này có một omega xinh đẹp bị giam lỏng, hôm trước bà vô tình nghe thấy Cố An gọi omega, tim đập loạn nhịp.

Cái nóng ngái ngủ khiến Cố Phàm trông dịu dàng lạ thường, hai má ửng hồng như say rượu, giống như khuôn mặt của bệnh nhân lao phổi vào buổi chiều, có phần yếu ớt xinh đẹp. Dì Vương nhìn anh, "Bữa tối cậu muốn ăn gì?" Người làm vườn tạm dừng công việc của mình, vặn nắp chai ngửa cổ uống, liếc mắt nhìn Cố Phàm trên sân thượng. Cố Phàm tiếp nhận ánh mắt của hắn, khẽ mỉm cười: "Dì làm món gì thì ăn mốn nấy."

Anh có chút mệt mỏi, xoay người đi vào phòng, đặt mu bàn tay lên trán, ngồi trên mép giường, lắc lắc mắt cá chân. Sợi dây xích bạc sáng lên dưới ánh mặt trời đang lặn, thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp, nằm trên giường, anh nghĩ, đêm nay mình sẽ không thể ngủ ngon.

Không phải vì ngôi nhà cổ này ở vùng ngoại ô, mới bước vào nhà họ Cố yên tĩnh, lâu ngày không được hưởng thụ sự yên tĩnh, đã bị người phá vỡ. âm thanh của Cố An mở nhà cất chiếc xe. Cố Phàm biết mình bị sốt nhẹ, cũng không thể làm gì được, Cố An không biết mức độ nặng nhẹ, uống hai ba loại thuốc sẽ ổn, nhưng anh không khống chế được miệng của dì Vương, dù sao Cố An cũng là chủ nhân của bà ấy.

Tiếng phanh gấp đinh tai nhức óc trong đêm tối, ánh đèn pha rọi vào nhành hồng ánh lên màu xanh thẫm đen kịt. Cố An nói hắn sẽ đến ngay, thế là dì Vương mặc áo khoác chờ ở phòng khách, nghe thấy tiếng phanh gấp, vội vàng chạy ra mở cửa cho hắn, bà chưa kịp nói gì thì Cố An đã nghiêng người bước qua.

Sau khi phát ra tiếng phanh gấp như vậy, sau khi vào phòng, hắn giả vờ bước đi nhẹ nhàng, Cố Phàm nằm dưới chăn thở dài nhắm mắt lại. Thuốc hạ sốt khiến người ta buồn ngủ, Cố An nhạy bén bắt lấy tiếng thở dài này, hương gỗ long não lạnh lẽo từ sau lưng Cố Phàm bay tới.

"Anh, em xin lỗi."Cố An dựa vào lưng anh thì thầm, nhiệt độ cơ thể Cố Phàm vẫn còn hơi nóng, Cố An áp khuôn mặt lạnh lùng của hắn lên hít một hơi thoải mái.