Chương 17: Em nhẫn tâm quá rồi đấy

Thấy người đàn ông đã say bí tỉ mà còn có thể nói ra những lời triết lý như vậy, Hứa Mộc Tình cởϊ áσ sơ mi của anh rồi ném sang một bên: "Anh mới là đồ con rùa."

"Không đúng, tôi là đậu xanh, như vậy mới ưng ý em chứ."

Hứa Mộc Tình chắc chắn rằng người này không phải đang giả vờ say. Cô cởi thắt lưng của anh ra, định giúp anh cởϊ qυầи dài.

"Lưu manh thối tha, cô cởϊ qυầи của tôi làm gì! Tôi là người đã có vợ rồi! Mau buông tay ra đi, đồ lưu manh thối tha!" Hứa Mộc Tình nhìn Lý Tranh say khướt. Sau khi rút dây thắt lưng ra, cô dứt khoát bỏ qua cái quần của anh, đắp chăn cho anh, sau đó tắt đèn và đi đến phòng làm việc.

Ngày hôm sau, người đàn ông say bí tỉ vẫn giữ trì đồng hồ sinh học tốt đẹp. Buổi sáng vẫn dậy chạy bộ và nấu ăn, hoàn toàn không còn dáng vẻ lôi thôi như tối qua.

"Hứa Mộc Tình, tôi muốn đến thành phố Q giao lưu học hỏi ba tháng."

"Ừ."

"Cô chỉ "ừ" một tiếng thôi hả? Không phải em nên hỏi tôi rằng là vì sao lại muốn đi, sao lại đi gấp gáp như vậy, lúc nào xuất phát sao?" Lý Tranh đập mạnh đũa xuống bàn.

"Vậy vì sao anh lại muốn đi, sao lại đi gấp gáp như vậy, lúc nào xuất phát?"

Người đàn ông bất lực cầm đũa lên tiếp tục ăn: "Hừ, muộn rồi, ông đây không muốn nói cho em biết nữa."

"Ừ."

Lý Tranh vội vàng ăn hết cháo trắng trong bát, sau đó bước vào trong phòng ngủ sắp xếp hành lý: "Công việc của ông đây ở bên đó bận rộn lắm, ba tháng này sẽ không trở về."

"Ừ."

Tuần đầu tiên, Hứa Mộc Tình đau bụng kinh dữ dội nhưng cô cũng không thể tìm được miếng dán giảm đau bụng kinh mà Lý Tranh mua ở các hiệu thuốc khắp thành phố.

Tuần thứ hai, Hứa Mộc Tình đã ăn mì gói trong một tuần, cô nhớ món ăn thường ngày của Lý Tranh.

Tuần thứ ba, Hứa Mộc Tình bắt đầu tự nấu ăn, lúc thì bỏ nhiều đường quá, lúc lại quên thêm muối, cô nhớ đến Lý Tranh, anh lúc nào cũng nấu ăn gọn gàng ngăn nắp.

Tuần thứ tư, Hứa Mộc Tình thất thần làm đổ cốc cà phê trong lúc viết văn cuối cùng cũng không kìm được gọi điện cho Lý Tranh. Tuy nhiên, điện thoại vang lên một lúc lâu mà vẫn không có ai bắt máy, vì vậy Hứa Mộc Tình thầm chửi một câu "đồ hẹp hòi, ai muốn tìm anh chứ" trong lòng.

Ở đầu bên kia điện thoại, Trương Nghiên nhìn màn hình điện thoại mà Lý Tranh để quên trên bàn khi đi vào phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tối đen sau một lúc không nhận được phản hồi. Cô ta hơi do dự, sau đó mở lịch sử của gọi và xóa cuộc gọi nhỡ đó.

Đã một tháng trôi qua mà hai người cứ tuyệt đối không gọi cho nhau nếu không có chuyện gì như trước khi chưa kết hôn, có điều trong lòng mỗi người dường như đã có chút khác biệt, ít nhất trước đây nếu không gọi cho nhau thì cũng sẽ không nhớ thương da diết, muốn gọi điện thoại nhưng lại do dự không quyết định.

Tối hôm nay, cuối cùng Lý Tranh cũng gọi điện thoại cho Hứa Mộc Tình, điện thoại vừa được kết nối, anh liền bực bội nói: "Em nhẫn tâm quá rồi đấy! Lương tâm của em bị chó ăn rồi sao? Đã một tháng rồi mà ngay cả một tin nhắn cũng không có! Em còn nhớ chủ hộ của em là ai không?"

"Tôi đã gọi điện thoại cho anh nhưng mà anh không nghe, cũng không gọi lại." Hứa Mộc Tình vô cùng khinh thường hành động cắn lại một cái của anh.

"Em nói bậy! Làm gì có cuộc gọi nào chứ! Ngay cả rắm cũng không có!"

"..."

"Em nói thật sao? Nhưng tôi có nhận được đâu… điện thoại Trung Quốc lại trục trặc à… em đã gọi cho tôi thật à? He he, tôi đã bảo mà, sao em lại có thể không nhớ tới chút nào chứ, xem như lương tâm của em chưa bị chó ăn hết. Nói đi, tìm tôi có việc gì?"

"Là anh đang gọi điện thoại cho tôi đấy nhé?"

"Hả? Ồ, tôi không có chuyện gì hết. Em đã ngủ chưa?"

"Chuẩn bị ngủ, công việc của anh ở đó có suôn sẻ không?"

"Ừ, giao lưu học hỏi gì chứ, chính là kéo tôi tới làm cu li, sắp xếp bốn ca phẫu thuật một ngày, ông đây chưa mệt mỏi như vậy bao giờ."

"Lúc đầu, ai là người chủ động hạ cấp vậy hả?"

"Chẳng phải là do lúc đó tâm trạng không tốt vì cãi nhau với em sao, nếu biết mệt mỏi như vậy từ trước thì ông đây sẽ không nhận công việc này."

"Ha ha."

"Nói chuyện phiếm không được cười ha ha, không biết sao! Không được giễu cợt ông đây!"

"Ừ, lúc nào anh trở về?"

"Sao vậy, nhớ tôi à?"

"Ừ, không có ai nấu cơm cho tôi ăn, sắp chết đói rồi."