Chương 18: Một tháng không gặp mà anh giỏi rồi nhỉ?

"Em ngốc đấy à, không biết mua đồ ăn sao. Ừm, để tôi xem lịch trình." Lý Tranh cầm điện thoại đi quanh phòng hai lần như thật: "Tôi vẫn còn năm ca phẫu thuật trong tuần này, thứ Sáu nhé, có thể tôi sẽ trở về vài ngày."

"Được, tôi chờ anh trở về." Cả hai đều ngầm cúp điện thoại mà không nói lời tạm biệt trong hơi thở lặng lẽ của nhau.

Chỉ là trước thứ Sáu, Lý Tranh đang kiểm tra phòng bệnh chợt nhận được điện thoại của Hứa Mộc Tình vào lúc chín giờ sáng ngày thứ Năm.

"Bây giờ tôi sắp lên máy bay, mười một giờ sẽ có mặt ở sân bay, tìm người đến đón tôi, tôi không muốn sống trong ký túc xá nhân viên. Đặt cho tôi một căn phòng hướng biển siêu bất khả chiến bại, có cửa sổ sát đất thật lớn, kiểu hướng biển như ngày xuân ấm áp! "

"Hừ, có muốn chặt thêm ít củi và kiếm cho em một con ngựa, sau đó gọi điện thoại cho từng người thân của em không?" Lý Tranh chỉ mới giễu cợt một câu, đối phương đã cúp máy.

Sau khi đi vào phòng bệnh, Lý Tranh mới nhận ra rằng Hứa Mộc Tình sắp đến đây!

Sau khi xuống máy bay, Hứa Mộc Tình đã lập tức nhìn thấy Tiểu Hồ đang ra sức vẫy tay với mình ở lối ra: "Chị dâu ơi!"

Nhìn Tiểu Hồ trong bộ quần áo bình thường, Hứa Mộc Tình nhướng mày hỏi: "Tiểu Hồ, cậu mười tám tuổi chưa?"

Tiểu Hồ hơi xấu hổ khi bị Hứa Mộc Tình đánh giá như vậy: "Thủ trưởng nói rằng ở đây không được mặc quân phục, nếu không thì sẽ bị người ta nhòm ngó khi ở trong bệnh viện… thật ra em có hơi không quen mặc quần áo thường nữa." Anh lính cần vụ xấu hổ gãi đầu.

Sau khi đến nơi, Tiểu Hồ vẫn lặp lại lời dặn dò của Lý Tranh: "Thủ trưởng nói rằng phía bãi tắm đông người, mặc dù chỗ này hơi xa một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy biển và yên tĩnh… Thủ trưởng nói rằng buổi sáng anh ấy sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, buổi trưa sẽ đến ăn cơm với chị… Thủ trưởng nói rằng công việc hôm nay của anh ấy đã làm xong, ba ngày sau có thể dẫn chị đi chơi…”

Hứa Mộc Tình ngắt lời “thủ trưởng nói rằng” của Tiểu Hồ, sau khi cảm ơn anh ta xong, cô liền “mời” anh ta ra khỏi nhà.

Căn nhà này tốt hơn nhiều so với những gì cô nghĩ, biệt thự nhỏ hai tầng, nằm dưới chân núi, phải leo hơn một trăm bậc thềm. Phòng ngủ trên tầng hai thật sự có một phía hoàn toàn là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy biển xanh và trời cao. Đồ trang trí trong phòng mang phong cách châu u, còn có lò sưởi tường khoa trương, trên sàn được trải thảm dày, đi chân trần cũng không cảm thấy lạnh.

Khoảng hơn mười hai giờ mười lăm phút, Lý Tranh gọi điện thoại đến nói rằng mình đã ở dưới chân núi, bảo Hứa Mộc Tình đi xuống vào thành phố ăn cơm.

Sau một tháng không gặp, Hứa Mộc Tình cảm thấy hình như tóc của Lý Tranh đã dài hơn một chút, hơn nữa, ừm, hình như đẹp trai hơn?

Thấy Hứa Mộc Tình đi về phía thềm đá, Lý Tranh vứt điếu thuốc xuống đất và dùng chân nghiền một cái, dang tay ra đòi ôm người phụ nữ.

Hứa Mộc Tình phớt lờ cánh tay đang dang ra của anh, cô mở cửa ghế lái phụ và ngồi lên xe.

Người đàn ông cũng không tức giận, hình như đã đoán được rằng cô sẽ như vậy, anh mở cửa bước vào xe.

“Một tháng không gặp mà anh giỏi rồi nhỉ? Còn bắt đầu hút thuốc à? Sau này đừng có hút thuốc trước mặt tôi, hút thuốc thụ động dễ bị ung thư phổi.”

“Em không cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của tôi có sức hấp dẫn bể dâu của một người đàn ông sầu muộn trưởng thành sao? Không cảm thấy tôi đứng trong làn khói khiến em rất đau lòng và khiến em muốn xoa dịu trái tim hiu quạnh của tôi sao?’

“Lý Tranh, anh đừng đọc sách tôi viết nữa, những gì tôi viết trong đó đều là chuyện vớ vẩn lừa gạt người khác đấy.”

“...”

Lần gặp mặt này, hai người giống hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, họ đi ra ngoài dạo chơi mỗi ngày giống như lần cùng nhau đi du lịch vào mười năm trước. Họ cùng chạy bộ vào sáng sớm trên đường quốc lộ ven biển, có điều cứ mỗi lần chưa đến mười phút là Hứa Mộc Tình lại ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát; Buổi sáng, họ lái xe đến một cửa hàng ăn sáng nổi tiếng trong thành phố để uống nước trà và ăn món điểm tâm đặc biệt, sau đó ghé thăm những tòa nhà cổ kính và những con hẻm nhỏ; Buổi trưa, họ đi du thuyền trên biển để cảm nhận làn gió biển thoảng mùi nước biển tung tóe. Buổi chiều, họ đi đến những điểm tham quan bất tận; Buổi tối, họ đi ăn ở quán ăn ven đường, bác sĩ Lý cũng không quan tâm đến chuyện thức ăn có hợp vệ sinh hay không, anh và Hứa Mộc Tình vẫn cần phải lấp đầy bụng, sau đó gọi thêm một ít hải sản và bia tươi.