Chương 19: Nếu em muốn thì anh sẽ cho em

Sau hai ngày thảnh thơi, cả hai đi dạo dọc bờ biển vào tối Chủ nhật.

"Thật ra đến đây dưỡng lão sau khi già đi cũng rất tốt, không khí tốt biết bao, thời tiết cũng rất dễ chịu. Chúng ta nuôi thêm chú chó lông vàng, hằng ngày ra ngoài dắt chó đi dạo sau bữa ăn, thơ mộng biết mấy." Hứa Mộc Tình đá cát dưới chân.

"Ừ, nếu em thích thì chúng ta sẽ đến đây sau khi nghỉ hưu."

"Ôi, anh nhìn cột đá kia đi, có giống một người đang chống cằm không? Tôi đoán đây chắc chắn là một người phụ nữ thời cổ đại chờ chồng ra ngoài đã lâu mà không trở về, nên đã biến thành đá."

"Em được đấy, không hổ là tác giả viết tiểu thuyết. Chỉ là hòn đá đó là một ông già trong truyền thuyết, con gái của ông ấy bị Long thái tử cướp đi, ngày nào ông ấy cũng chờ mong con của mình về, cuối cùng bị Long Vương biến thành đá.

"Thế này chẳng lãng mạn chút nào hết." Hứa Mộc Tình bĩu môi nói.

"Lãng mạn có thể ăn được không? Em thật sự coi mình là người sống trong tiểu thuyết mà mình viết à?"

"Nếu tôi nói rằng tôi muốn làm một bà nội trợ thì anh có thể nuôi tôi không?" Hứa Mộc Tình dừng bước, cô nhìn người đàn ông và nghiêm túc hỏi.

"Hứa Mộc Tình, em làm sao vậy? Công ty giảm biên chế, đuổi em à?"

"Không, tôi muốn nghỉ việc."

Lý Tranh nhướn mày: "Sao đột nhiên lại thông suốt vậy?"

"Công ty đã bị thu mua." Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng đặt tay lên hông của Lý Tranh, đầu dựa vào ngực người đàn ông: "Ông chủ bây giờ là Lâm Kỳ Phong."

Lý Tranh ôm lưng người phụ nữ: "Ừ, chẳng phải lúc kết hôn anh đã nói rồi sao, anh sẽ thương em, nuông chiều em, chăm sóc cho em, làm cho em vui vẻ và hạnh phúc. Em cho rằng anh chỉ nói bừa thôi sao? Em dễ nuôi như vậy, không đi làm cũng không thành vấn đề, không muốn đi làm nữa thì cứ xin nghỉ ở nhà là được."

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn Lý Tranh: "Anh chỉ nói rằng anh sẽ thương em, nuông chiều em và chăm sóc cho em chứ không nói rằng sẽ yêu em."

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của người phụ nữ, Lý Tranh mỉm cười nói: "Rùa nhỏ, em muốn có tình yêu của anh không? Nếu em muốn thì anh sẽ cho em."

Hứa Mộc Tình duỗi tay kéo đầu người đàn ông xuống và nhón chân lên hôn: "Muốn."

Sau khi hôn xong, đôi mắt đen láy của Lý Tranh như thể sáng rực lên, Hứa Mộc Tình hơi xấu hổ vì loại ánh mắt như con báo nhìn thấy con mồi của anh, cô đi dép lại gần chỗ nước biển và đá về phía người đàn ông: "Lý Tranh, anh đừng nhìn chằm chằm vào em bằng ánh mắt dâʍ đãиɠ đó."

Nước bắn tung tóe lên quần của Lý Tranh, anh cũng hơi xấu hổ và không biết trả lời thế nào nên dứt khoát đá trả. Hai người cứ chơi đùa như vậy, dường như họ tìm được cảm giác trẻ con, cùng đánh nhau dưới nước, chẳng mấy chốc cả hai người họ đều ướt như chuột lột. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đối phương, cả hai đều cười phá lên.

"Hứa Mộc Tình, em muốn làm gì vậy? Đầu tiên là cưỡng hôn anh, bây giờ lại đang quyến rũ anh à?" Lý Tranh vén lọn tóc bị nước biển làm ướt của người phụ nữ ra sau tai.

Tai cô hơi nóng lên vì bị bàn tay to chạm vào, Hứa Mộc Tình nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi ăn cơm nhé, em đói rồi."

"Cứ thế này ra ngoài đi ăn sao? Hứa Mộc Tình em giỏi thật đấy." Lý Tranh kéo người phụ nữ đi bên bờ biển.

"Vậy thì chúng ta trở về thay quần áo trước…" Hứa Mộc Tình cởi dép và bước chân trần lên cát.

Nhìn đôi giày da đã bị ướt, Lý Tranh dứt khoát ném nó xuống biển, anh cũng đi chân trần.

Khi đi trên đường quốc lộ ven biển, Lý Tranh muốn Hứa Mộc Tình đi dép vào kẻo bị trầy xước vì dẫm phải mảnh thuỷ tinh hoặc thứ gì đó.

"Không muốn, dép bị ướt đi vào không thoải mái, chẳng phải anh cũng đi chân trần sao?"

"Anh đang nghĩ xem đôi giày đó đã bị nước biển cuốn đi chưa, không biết có nên quay trở lại nhặt không." Lý Tranh nhíu mày nói.

"Anh muốn đi thì đi dép của em đi, dù sao thì em cũng không muốn đi."

Lý Tranh bất lực nhìn tính tình trẻ con của Hứa Mộc Tình: "Được, em không đi thì thôi, anh cõng em." Nói đoạn, anh khom người xuống.

Dường như Hứa Mộc Tình nhìn thấy chàng trai khom người xuống muốn cõng mình về nhà khi mình bị đau dạ dày đến mức không đi được lúc mười hai tuổi. Không hiểu sao sống mũi hơi chua xót, Hứa Mộc Tình nhào lên tấm lưng rộng lớn của Lý Tranh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Lý Tranh lảo đảo về phía trước do bị tác động, anh cười nói: "Cô nhóc, em dịu dàng chút đi."