Chương 2: Tôi sẽ cứu cô một lần vậy

Lý Tranh suýt nữa bị hạt cơm còn chưa nuốt xuống làm nghẹn chết: “Bà cô à, lúc ăn cơm đừng nói những chuyện cười đáng sợ như vậy được không?”

“Tôi suy nghĩ rồi, tôi đã trưởng thành, anh cũng đã sắp ba mươi, chúng ta cứ tạm bợ qua ngày đi.”

“Tôi không muốn, tôi còn đang muốn tìm một người tâm đầu ý hợp sống cùng nhau đến bạc đầu, với cô chỉ có thể trở thành một cặp vợ chồng không hòa thuận.” Lý Tranh uống một ngụm sữa, vẻ mặt nghiêm túc.

Chỉ là, hình như sữa là của người đối diện đúng không?”

“Tâm đầu ý hợp? Sống đến đầu bạc? Sao có thể dễ dàng như vậy. Tôi bị tổn thương tình cảm, tôi biết trong lòng anh vẫn còn người đó, lúc còn trẻ có người nào lại không điên cuồng yêu đương, dù sao hai chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, coi như hiểu rõ lẫn nhau. Cha mẹ hai bên cũng thân thiết, hai chúng ta kết hôn sẽ đỡ phải dung hòa với người lớn trong nhà. Điều quan trọng là bây giờ tôi đang thương tâm vô cùng, anh thật sự nhẫn tâm nhìn tôi từ bỏ thế gian mà không giúp đỡ sao?”

“Hứa Mộc Tình, lúc tiểu học giờ ngữ văn của cô là do giáo viên thể dục dậy sao? Điên cuồng yêu đương? Thương tâm vô cùng? Thật sự muốn làm như vậy sao?”

“Anh đừng ngắt lời tôi, Lý Tranh, anh xem, sau khi kết hôn, mỗi ngày thức dậy đều có thể ăn thức ăn tôi nấu cho anh, như vậy không tốt sao?”

Lý Tranh múc một thìa cơm chiên trứng nhai nuốt, ngon chỗ nào…

“Anh không nói gì tôi sẽ coi như anh đồng ý. Đúng lúc ngày hôm qua tôi đến bệnh viện của anh đăng ký bảo hiểm y tế có mang theo hộ khẩu, của anh cũng đang ở nhà đúng không? Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Hứa Mộc Tình, cô nói đi, ngày hôm qua lúc cô đến bệnh viện có phải đã âm mưu muốn kéo tôi vào nấm mồ hôn nhân rồi đúng không? Cô nói thật cho tôi biết, có phải là bởi vì cô hoang da^ʍ vô độ, đang âm mưu để tôi đỗ vỏ không?”

“…”

“Quả nhiên là vậy, được rồi, với tư cách là bạn của cô, vì tránh để cô bị viện trưởng đánh chết, tôi sẽ cứu cô một lần vậy.” Uống xong ngụm nước ấm cuối cùng, Lý Tranh đứng dậy trở về phòng tìm sổ hộ khẩu của mình.

Cho dù lý do là gì, nếu đã như vậy, không bằng cùng nhau lập nhóm ăn cơm, tạm bợ qua ngày vậy. Anh đã hai mươi tám tuổi, thật sự không còn sức lực để nói chuyện tình cảm nữa.

Lý Tranh ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ: “Quần áo trên người của cô không được, đi thôi, anh trai daanxcoo đi mua một bộ quần áo mới, giấy đăng ký kết hôn nhất định phải đẹp.”

Lý Tranh giống như đang nóng lòng muốn thử, đi được hai bước lại nói: “Này, Hứa Mộc Tình, tôi nhớ tới một chuyện, tôi còn chưa khai báo kết hôn…” Nhìn thoáng qua khóe miệng đang run rẩy của cô gái: “Thật ngại quá, lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần sau sẽ làm tốt hơn.”

“Anh còn muốn phá hỏng quân hôn(*) muốn kết hôn lần hai?” Hứa Mộc Tình nhíu mày: “Hôm nay khai báo đi, kết hôn càng sớm càng giúp tôi đỡ khó chịu, hừ, Lâm Kỳ Phong anh ta đính hôn, bà cô đây phải đi trước anh ta một bước!”

(*) Hôn nhân của quân đội

“Hứa Mộc Tình, cô là bởi vì giận dỗi nên muốn kết hôn với tôi sao? Như vậy rất không công bằng với tôi.” Lý Tranh giả vờ ôm ngực bày ra dáng vẻ đau lòng.

“Yên tâm, anh sẽ không phải làm vật hi sinh đâu. Anh xem dáng vẻ của anh đẹp trai như vậy, còn có gia cảnh tốt, nói không chừng là do tôi lâu ngày sinh tình với anh, cọ xát lâu ngày sinh ra lửa tình với anh thì sao?”

“Cô vừa mới nói lâu ngày sinh tình sao? Ý của cô là cái đó đúng không? Làm sao bây giờ, tôi có chút ngại ngùng… có hơi nhanh đúng không?” Lý Tranh cố ý nhấn mạnh chữ “ngày”.

“Cút.”