Chương 5: Hơi thất vọng

Lý Tranh biết cô đang nghĩ cái gì, cũng không từ chối, tắt đèn, quay người lên giường: “Được, hôm nay cô cũng mệt rồi, ngủ sớm một chút đi.”

Căn phòng tối đen như mực, không lâu sau đã vang lên tiếng hít thở đều đều của Hứa Mộc Tình, Lý Tranh bật đèn ngủ trên đầu giường lên, nhìn hàng mi rung rung của cô gái, còn có khuôn mặt ngủ say như trẻ con của cô, hừ lạnh một tiếng, tắt đèn xoay lưng về phía Hứa Mộc Tình đi ngủ.

Chỉ có ngọn đèn từng được bật lên kia nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

“Hứa Mộc Tình, mười năm trước em đã từng thích tôi, làm sao em biết được mười năm sau em sẽ không yêu tôi? Tôi sẽ không đi tìm người tình nhỏ đâu.”

Ngày hôm sau, lúc thức dậy đã không thấy bóng dáng của Lý Tranh đâu. Lấy đồng hồ xem qua, mới sáu giờ bốn mươi phút, có lẽ tên kia đã thức dậy đi tập thể dục buổi sáng.

Hứa Mộc Tình nhíu mày mặc lại quần áo ngày hôm qua, thầm nghĩ có lẽ phải để vài bộ quần áo lại đây mới được.

Lúc xuống lầu, trong phòng khách vang lên bai “Hôn lễ trong mơ”, cô nhẹ nhàng đi xuống, chỉ nhìn thấy mẹ chồng của cô – Trịnh U, đang dịu dàng ngồi trước đàn piano, bên cạnh là Lý Tranh, hai người đang ăn ý hòa tấu cùng nhau, trong ánh mắt đều lộ ý cười. Hứa Mộc Tình cảm thấy khung cảnh này thật đẹp, mẹ chồng của cô thật sự rất nữ tính.

“Tình Tình dậy rồi sao? Nhanh đi ăn sáng đi, lát nữa còn phải đi làm đúng không?” Trịnh U nhìn thấy con dâu, liền dừng bàn tay lướt trên phím đàn lại, đứng dậy đi dọn bát đũa.

“Có muốn đàn một khúc không?” Lý Tranh dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Mộc Tình ngồi xuống bên cạnh.

Hứa Mộc Tình cũng không ngại, sau khi ngồi xuống thì nói: “Lúc trước tôi đã nghe được một bài rất hay, đàn cho anh nghe.” Dứt lời, âm thanh trong trẻo lập tức vang lên dưới tay.

Cho đến lúc ăn sáng xong, trong đầu Lý Tranh vẫn tràn ngập giọng hát của Hứa Mộc Tình: “Anh là đám mây đẹp nhất trên bầu trời của em, hãy để em giữ anh ở lại…” Cô còn hỏi: “Hay không? Tôi cảm thấy không tệ, rất bắt tai, anh thấy thế nào?”

“Hơi thất vọng.”

“Này Lý Tranh, anh không theo kịp thời đại, còn biết nói gì?”

“Ghỉ mắt ở khóe mắt của cô còn chưa lau.”

“Đừng như vậy, nhân sinh gian nan, có một số việc không nên vạch trần.” Cô lau khóe mắt: “Còn không?”

“Tôi gặt cô thôi, đừng ngốc như vậy được không?”

Anh lấy lại tinh thần: “Thu dọn đồ đạc của cô chuyển đến nhà tôi đi, trả lại căn nhà bên kia của cô.”

“Không cần, chỗ tôi gần đơn vị hơn, bên anh quá xa.”

“Lúc chạy đến tìm tôi uống rượu sao không thấy xa? Hừ.”

“Hay là anh chuyển đến chỗ tôi đi? Dù sao cũng không xa bệnh viện lắm, hơn nữa anh cũng không thường xuyên ở nhà.”

“Cũng đúng, haizz, bên chỗ cô có căn nhà nào lớn hơn một chút không? Hay là tôi mua một căn?”

“Thế nào? Đây là đang muốn sống riêng với tôi sao? Nhà tôi cũng có hai phòng ngủ, yên tâm đi, tôi sẽ dọn dẹp một phòng khác cho anh, ngoại trừ lúc trăng rằm nhớ khóa kỹ cửa phòng ra, lúc bình thường tôi sẽ không biến hình.”

Lý Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi trên ghế phó lái: “Ý tôi là mua một căn lớn hơn, chúng ta sống cùng nhau.”

“Nói sau đi, đừng quyết định vội vàng như vậy. Chuyện mua nhà đối với giai cấp lao động không phải chuyện có thể làm trong phút chốc. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết anh có tiền, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải suy nghĩ kế hoạch rõ ràng một chút. Anh biết đó, tôi luôn thích ổn định, suy nghĩ cẩn thận.”

“Ha ha.”