Chương 6: Anh có thể sửa thói xấu độc tài này được không

“Được rồi, tùy anh thôi, nếu thấy được thì mua đi, sau đó còn phải trang trí để bay bớt mùi mà đúng không? Dọn đến chỗ của tôi trước.”

Lý Tranh rất muốn nói vậy đợi đến lúc trang trí xong nhà mới thì trực tiếp dọn vào đó luôn là được rồi, chuyển đến chuyển đi rất phiền phức, nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp nói ra, chỉ “ừm” một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế, ngày hôm nay, Hứa Mộc Tình vừa thức dậy đã nghe thấy thiếng chuông cửa, mở cửa ra liền thấy Lý Tranh mang theo hành lý đứng ở trước cửa: “Tôi vừa mới xong ca đêm, đồ đạc của tôi đều mang đến rồi, cô giúp tôi thu dọn một chút, nhân tiện đưa chìa khóa cho tôi.”

Nói xong thì đi vào phòng khách, giẫm trúng một vật màu đen trước ghế sô pha, anh xoay người muốn nhặt lên thì thấy Hứa Mộc Tình đã lấy lại tinh thần chạy về phía anh: “Đừng nhúc nhích!”

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Lý Tranh đã nhìn rõ vật thể màu đen kia, chân mày nhíu chặt: “Hứa Mộc Tình, cô ném qυầи ɭóŧ lung tung như vậy sao?”

“Lý Tranh, anh ăn cơm chưa? Tôi phải đi làm, anh tự ăn cái gì đó rồi nghỉ ngơi một chút đi, đồ đạc đặt ở phòng phía tây, buổi tối tôi về sẽ dọn dẹp. Còn có, không được động chạm vào đồ đạc cá nhân của tôi.” Hứa Mộc Tình khoa trương nhấn mạnh mấy chữ “đồ đạc cá nhân”, gấp gáp mang giày đi làm.

“Chiều nay tôi có một cuộc họp, tan họp sẽ đi đón cô.” Người đàn ông nói với theo bóng dáng của người đang định mở cửa.

“Không cần, tôi tự lái xe là được, anh nhanh ăn cơm rồi ngủ đi, nhìn quầng thâm mắt anh kìa, xấu muốn chết.” Cô gái không thèm quay đầu lại mà đóng sầm cửa.

Lý Tranh vừa rửa tay vừa tức giận nhìn mình trong gương: “Xấu chỗ nào, vẫn rất đẹp trai lịch lãm đấy thôi.” Rửa tay xong, anh nhìn chỗ nguyên liệu nấu ăn ít đến đáng thương trong tủ lạnh, lầm bầm: “Có phải bình thường cô gái này đều ăn không khí không?” Ăn xong hai quả trứng chiên và một ly nước ấm, anh xách hành lý đi vào phòng ngủ phía tây, định ngủ một giấc.

Nằm trên cái giường nhỏ trong phòng phía tây, nhìn đồ đặc bày trí trong phòng. Thật ra căn phòng này là phòng làm việc của Hứa Mộc Tình, toàn bộ bức tường được đυ.c lỗ làm thành giá sách, sách chất đầy trên tường. Trước cửa sổ là một chiếc bàn gỗ đơn giản, bên trên có hai cái máy tính, cô nhóc kia nói một cái dùng để làm việc, cái còn lại dùng để xem phim. Ngoài ra không còn gì khác, cái giường nhỏ này được dùng lúc để cô chợp mắt lúc chạy bản thảo mệt mỏi, cô nhóc kia nói dù đi đến đâu đều hy vọng trước mắt có một cái giường, có thể ngã xuống thϊếp đi bất cứ lúc nào.

Cứ như vậy quan sát trong chốc lát, Lý Tranh cảm thấy căn phòng này rất lạnh lẽo, không giống như mùa xuân ấm áp. Cho nên anh đứa đậy đi vào phòng ngủ của Hứa Mộc Tình, quả nhiên trong phòng tràn ngập ánh nắng mặt trời, trên chăn có mùi thơm nhàn nhạt, Lý Tranh ngửi hương thơm trên gối, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Năm giờ chiều, Hứa Mộc Tình đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì nhận được điện thoại của Lý Tranh: “Cô đậu xe ở đơn vị đi, tôi đang ở dưới lầu, sáng mai sẽ đưa cô đến đây, buổi tối cô có thể lái xe về.” Cô còn chưa kịp đáp lại, điện thoại đã cúp.

“Đồng chí thượng tá, anh có thể sửa thói xấu độc tài này của anh được không?” Hứa Mộc Tình vừa nhìn thấy Lý Tranh đang dựa vào đầu xe, một tay đút trong túi quần một tay nghịch điện thoại thì lập tức hét to.

“Độc tài cái gì? Tôi làm gì có khả năng khoa trương như vậy? Ở bệnh viện vốn đã không có địa vị gì, ở bên ngoài đều là người bệnh nghe theo lời bác sĩ, ở chỗ chúng tôi từ trước đến nay đều là cấp trên nói đi hướng đông không được đi hướng tây, cấp trên nói đánh chó thì không được gϊếŧ gà, phục tùng mới thiên chức.” Lý Tranh vừa nói nhảm vừa mở cười xe: “Mời bà chủ lên xe.”

Hứa Mộc Tình cảm thấy rất cạn lời với dáng vẻ nịnh nọt của anh: “Thế nào? Cha tôi thật sự đệ đơn từ chức nhường lại vị trí cho anh rồi?” Cô ngồi vào ghế phó lái.

“Cô nhất định là do cha cô nhặt được từ trong thùng rác đúng không? Mới gả cho tôi hai người đã muốn đem toàn bộ gia sản giao cho tôi rồi?”

“Nói bậy, rõ ràng tôi là quà tặng kèm lúc mẹ tôi nạp tiền điện thoại, hoặc là đứa nhỏ được tặng kèm trong hộp cơm. Mẹ tôi nói với tôi rồi.”

“Vậy mẹ cô cũng rất tiến bộ đó, ba mươi năm trước đã có điện thoại di động rồi sao?” Lý Tranh cúi người thắt dây an toàn cho cô gái vẫn còn đang bận đấu võ mồm với mình.