Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tư Mỹ Nhân

Chương 88: Ngoại truyện 1: Ba lô của Thiên Mạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng giêng qua nước Sở, cũng không tính là quá rét lạnh. Đây là mùa Sở vương rảnh rỗi nhất trong năm, tế tự to to nhỏ nhỏ đầu năm đã hoàn tất đại khái, mà cày bừa vụ xuân còn chưa bắt đầu, các quốc gia khác cũng không tìm chuyện.

Đây thật sự là rất hiếm có, Sở vương là một người bận rộn, thường thì, Thiên Mạch phải tới đêm mới có thể gặp y. Nhưng ngày thường, Thiên Mạch cũng không phải người rảnh rỗi, Tô Tòng và phủ Ti hội theo nguyên tắc “Không dùng thì phí”, phất cờ hiệu vì nước, mạo hiểm bị Sở vương lườm, nhờ Thiên Mạch hỗ trợ tính sổ sách. Cuối năm, bởi vì lượng công việc quá lớn, Thiên Mạch thậm chí khôi phục cuộc sống lúc trước, ban ngày trực tiếp ở tại phủ Ti hội.

Mà bây giờ, Thiên Mạch cũng làm xong. Thế là, hai người cung Cao Dương, có thể từ buổi sáng mở mắt ra đến tối đi ngủ nhắm mắt lại, đều có thể nhìn thấy đối phương bất cứ lúc nào.

Thiên Mạch là người có cuộc sống tình cảm, Sở vương cũng thế, hai người tính toán thử, đều cảm thấy mỗi ngày ở trong cung thì thực phí quá, bèn tính ra ngoài đi chơi.

Sở vương cứ nhàn rỗi như vậy mấy ngày, không thể đi xa, Thiên Mạch nhớ lúc trước mình thích đi bộ, nên đề nghị đi bộ.

“Đi bộ đường xa?” Sở vương không hiểu.

“Chính là đạp thanh đó.” Thiên Mạch tràn đầy phấn khởi nói, “Vừa đi vừa nhìn, đi bao xa là bao xa, tận hứng mà về.”

Sở vương nhướng lông mày, chưa chắc đã có hứng thú lắm, nhưng cũng không phản đối.

Thiên Mạch có chủ ý, lại cảm thấy nên lập kế hoạch, nghĩ ngợm, đi lấy ba lô của mình tới.

Sở vương nhìn thấy cái ba lô kia, mắt sáng lên.

Nói thật, đối cái với ba lô này, y thấy hứng thú hơn nhiều đi bộ đường xa gì đó.

Y biết cái thức đồ chơi này gọi là “Ba lô”, là bảo bối của Thiên Mạch, đồ cô mang tới từ gia hương đều ở trong. Khi đó y tự mình lên núi đón Thiên Mạch về, từng thấy cô mở ra trên đường, phương thức mười phần thần kỳ, có thể kéo một cái miệng ra để lấy đồ, có thể kéo lạ đóng vào, khép mở tự nhiên. Sở vương từng muốn xem, nhưng Thiên Mạch cũng không để y xem. Có lẽ là liên quan đến tâm sự, Thiên Mạch vào hoàng cung rồi, bèn không động nó nữa.

Sở vương thấy Thiên Mạch vô ý để mình biết càng nhiều, nên cũng không quản nhiều. Về sau Thiên Mạch mất tích, lúc Sở vương nhớ cô quá thể, đã từng muốn mở cái ba lô này ra, xem có đầu mối gì hay không. Bất đắc dĩ thứ đồ chơi cổ quái này có cái miệng kia, dính đến là chặt, Sở vương định dứt khoát dùng dao cắt ra, nhưng nghĩ tới vật này quan trọng với Thiên Mạch, lại không hạ thủ được, cuối cùng, tiếp tục trả về cho bám bụi.

Hiện tại, Sở vương thấy rốt cục Thiên Mạch lại đem nó ra, lòng hiếu kỳ ngày xưa tro tàn lại cháy, thổi đến cao trào.

Mật mã khóa trên ba lô leo núi là Thiên Mạch tạo, tính năng không tệ, Thiên Mạch đối số, liền mở ra.

Sở vương có phần trố mắt. Lúc trước y cũng muốn mở ổ khóa này ra, cũng biết những thứ chữ cổ quái kỳ lạ như gà bới kia có thể chuyển động, còn loay hoay một hồi lâu. Cái đồ vật này không nặng, lại rắn chắc cực kì, y tách đông tách tây cũng không nhúc nhích tí nào, cuối cùng bực bội từ bỏ. Không ngờ, những chữ như gà bới kia lại có thể mở thứ đồ kia ra, đổi chỗ là có thể mở.

Thiên Mạch mới gỡ khóa xuống, Sở vương liền nhận lấy, cầm trong tay lật qua lật lại xem.

“Vật này thật tinh xảo đấy.” y nói, “Làm từ gì? Sắt à?”

Thiên Mạch không biết hợp kim nhôm nói thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói, “Em cũng không biết, mua ở chợ.”

Sở vương không hỏi lại, bởi vì ánh mắt đã bị đồ vật Thiên Mạch lấy ra từ trong ba lô hấp dẫn.

Đầu tiên là quần áo. Nội y của cô, áo thun, áo dệt kim hở cổ và quần jean. Những thứ này y đã sớm thấy, nhưng từ khi Thiên Mạch trở về rồi thì rốt cuộc không mặc nữa.

Thiên Mạch cầm quần áo để một bên, đoạn, lại lấy đèn pin ra.

Cái này Sở vương cũng đã thấy, còn từng thưởng thức. Y vội lấy tới, ấn theo cách trong trí nhớ, đẩy đẩy công tắc.”Cạch” một tiếng, chùm sáng sáng lên. Ban ngày, Sở vương không đọc giản độc, trong điện không đốt đèn, y cúi đầu đặt đèn pin đối diện với mình, vừa bật vừa tắt mà thưởng thức, chùm sáng từ dưới ánh lên mặt, nụ cười vui vẻ dường như quỷ mị.

“Mắt sẽ hỏng đấy.” Thiên Mạch buồn cười bất đắc dĩ lấy lại đèn pin từ trong tay y, để ở một bên. Sở vương lại không ngồi yên, dứt khoát ngồi bên cạnh cô, một tay ôm cô, tò mò tiếp tục nhìn bên trong.

“Đây là vật gì?”

Thiên Mạch lấy áo mưa ra, Sở vương thấy điện thoại di động của cô, nhanh tay lẹ mắt, cầm lên.

Cái đồ này càng cổ quái, cầm trong tay có hơi nặng, một mặt giống làm bằng sắt, một mặt bóng loáng có thể soi gương.

Thiên Mạch cũng không biết nên nói với y như thế nào. Điện thoại di động này và pin dự phòng đều đã hết sạch pin, rốt cuộc không mở ra được, bây giờ chỉ là vật chết.

“Đồ chơi thôi.” Thiên Mạch nói, đoạn, bỗng nhiên lại nói, “Lữ, chàng không phải muốn nhìn tổ phụ tổ mẫu em ra sao à?”

Sở vương ngẩn người, quay đầu, thấy Thiên Mạch lấy một cái bóp da ra, lấy ra một mảnh gì đó đưa cho y.

Sở vương kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn. Y thấy, thứ này có lẽ là một bức họa, nhưng lại cảm thấy không nên gọi là họa, bởi vì thực sự sinh động như thật, kích cỡ lại không đến nửa bàn tay.

Nhìn kỹ, bên trong có hai vị lão giả một nam một nữ, ở giữa có ôm một cô bé. Kiểu tóc và quần áo của họ, đều cổ quái không nói ra được, nhưng từng thấy cách ăn mặc của Thiên Mạch, Sở vương không ngạc nhiên.

“Đây cũng là tổ phụ tổ mẫu nàng?” y hỏi.

“Ừm.”

“Cô bé ở giữa là ai?”

“Là em.” Thiên Mạch nói bổ sung, “Đây là chụp lúc em sáu tuổi, không bao lâu, tổ mẫu liền mất.”

Sở vương gật đầu. Cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy hai vị lão giả này trông đều là người cực kỳ hiền lành, trên mặt tràn đầy ý cười. Ngược lại Thiên Mạch ở giữa, tóc chải làm hai bím, mặt mũm mĩm hồng hồng, hai mắt hơi trợn, giống như mê mang. Sở vương nhìn cô, thấy buồn cười. Thiên Mạch hiện tại, đã thay đổi, nhưng trong mày mắt vẫn có thể tìm ra bóng dáng, càng xem càng thú vị.

“Khi đó em vừa tỉnh ngủ, họ bảo em chụp, em không vui lắm.” Thiên Mạch có chút xấu hổ.

Sở vương gật đầu, lại nói, “Hoạ sĩ kia của nhà nàng kỹ nghệ không tệ, lại không có tâm.”

Thiên Mạch kinh ngạc: “Sao nói vậy?”

“Dù nàng không vui, vẽ nàng thành khuôn mặt tươi cười thì sao? Tổ tôn đều vui vẻ hài hòa nom rất dễ nhìn, không duyên không cớ lại tiếc nuối.”

Thiên Mạch mỉm cười.

“Vật này đừng lại cất lại, ” Sở vương nói tiếp, “Đợi khi em chính thức làm phu nhân, ta sẽ cho người lập từ đường, để trong đó nhé.”

Nghĩ đến tấm ảnh này sẽ được long trọng dán trên Thần Chủ ngày đêm nhang khói, Thiên Mạch càng dở khóc dở cười, vội cầm về, “Thôi xin.”

Thiên Mạch tiếp tục móc các loại đồ vật ly kỳ cổ quái, rốt cuộc tìm được thứ cô muốn tìm.

Một tập bản đồ bản xách tay.

Đây thật ra là của người khác, cô nàng kia là tay mới, đồ mang quá nhiều, Thiên Mạch thấy cô ấy thực sự vất vả, nên giúp cô ấy chia sẻ ít đồ, trong đó có tập bản đồ này. Giờ lật ra xem, Thiên Mạch lại cảm thấy có chút thất vọng. Lúc đầu cô tưởng đó là một tấm bản đồ du lịch, có lẽ sẽ giới thiệu một vài nơi phù hợp gần Dĩnh Đô có thể chơi, để cô hoài niệm. Không ngờ cô nàng kia thực sự thành thật, lại mua là bản đồ hành chính cả nước, một bản thật dày, tất cả đều là các tỉnh, cuối cùng còn cả phụ lục chồng chất, phía trên là bản đồ cả nước.

Có cái này thì có làm được gì chứ… Thiên Mạch im lặng.

“Đây là vật gì?” Sở vương hỏi.

“Địa đồ.” Thiên Mạch nói, vừa muốn để về, lại bị Sở vương chặn lại.

“Địa đồ nơi nào?” hai mắt y sáng ngời.

Ơ? Thiên Mạch nhìn bộ dáng hứng thú kia, có phần không kịp chuẩn bị.

** ***

Thời đại này, có địa đồ.

Nhưng cái gọi là địa đồ, mười phần đơn giản. Quốc gia nào chỗ nào tộc đàn nào, ngọn núi nào con sông nào, đại khái ở vị trí nào, phương hướng và khoảng cách có thể đại khái rõ ràng cũng không tệ rồi, đừng nói gì đến tỉ lệ xích. Dù thế, địa đồ vẫn thuộc về cơ mật cao cấp, người bình thường không được nhìn.

Dù Sở vương nhận ra kiểu chữ hiện đại, y cũng sẽ không cảm thấy những địa danh lít nha lít nhít kia liên hệ gì với thế giới y quen thuộc, hơn hai nghìn năm, tuyệt đại bộ phận địa danh đã sửa lại mấy lần.

Nhưng Thiên Mạch lại không muốn lừa y, nhìn thấy cặp mắt kia sáng lên, trong lòng cô rõ, bản đồ này đích thật là bảo bối.

Nước Sở cương vực rộng lớn, nhưng cho dù là Sở vương, y cũng không thể biết quốc gia mình rốt cuộc là hình dạng gì. Cho nên, y rảnh rỗi là sẽ tuần sát các nơi, vừa là để biết người dưới rốt cuộc làm việc như thế nào, mặt khác, thời đại để cảm nhận địa vực thực tế, ngoại trừ hai chân, không có cách gì đáng tin hơn. Còn nếu mục đích là ra ngoài chinh chiến, đi thăm, còn phải đi đến địa khu hoàn toàn xa lạ, không có dẫn đường, cũng chỉ có thể dựa vào phương hướng đại khái để đi. Có thể suy ra, một tấm địa đồ chi tiết, đối với Sở vương là quan trọng đến cỡ nào.

Hiểu đại khái nỗi lòng rồi, Thiên Mạch nói với Sở vương, đây là địa đồ thiên hạ.

“Nhưng đây là một vị cao nhân vẽ ra, em cũng đọc không hiểu nhiều lắm.” Thiên Mạch giải thích nói, cô nháy mắt mấy cái, “Lữ, nếu chàng tin em, em có thể nghiên cứu, vẽ một phần đọc hiểu được cho chàng.”

Sở vương nghe được lời ấy, mừng rỡ.

“Thực à?” y nói.

“Thật.” Thiên Mạch bảo đảm nói, hùng tâm bừng bừng. Nói đọc không hiểu đương nhiên là nói láo, cô cũng không thể chỉ vào địa đồ nói với Sở vương, đây là đồ vật của hơn hai nghìn năm về sau. Mà nghiên cứu mà cô nói tới, chính là sửa sang lại một chút lần nữa, sông núi và vài thành thị, xưa hay nay đều không đổi, đại khái vị trí các quốc gia Thiên Mạch cũng biết, căn cứ vào đồ đã biết để định vị một lần nữa, Thiên Mạch cảm thấy có thể vẽ một tấm địa đồ các quốc gia một lần nữa.

Là một sinh viên ngành khoa học tự nhiên có tiềm chất cuồng công việc, Thiên Mạch nghĩ đến tính khiêu chiến trong đó liền kích động, đang muốn đi tìm vật liệu, lại bị Sở vương giữ chặt.

“Không vội nhất thời.” y lấy tập bản đồ kia tới, để qua một bên, “Không phải nói muốn đi bộ đường xa à?”

** ***

Là một quốc quân nước chư hầu, Sở vương hiếm khi được làm chuyện thiết thực, ngày thường tuần sát, đi săn, du ngoạn hoặc chinh phạt, lúc nên đi bộ y chưa từng từ chối.

Nhưng nếu lúc không có chuyện để làm lại đi bộ đi dạo ngoài trời, còn phải đi rất xa, đồng thời còn nói là có ích cho sức khỏe thể xác tinh thần, y cho rằng đây là quỷ nói.

Đương nhiên, phải xem đi với ai.

Y cùng Thiên Mạch cải trang ngồi trong xe ngựa che chắn bốn phía, vệ sĩ bên người cũng chỉ mười mấy người, mặc y phục bình thường, người bên ngoài nhìn vào, chỉ là sĩ khanh thường gặp ở Dĩnh Đô đi ra ngoài thôi.

Ra khỏi thành, đi thêm mười dặm, xe ngựa rốt cục dừng lại. Thiên Mạch đi xuống xe, chỉ thấy đó là một nơi rất trống trải, đường không rộng không hẹp, một chiếc xe ngựa có thể thông hành. Bốn phía là đồng ruộng, cày bừa vụ xuân chưa bắt đầu, ruộng vẫn hoang vu, cũng không có nông dân.

“Đây là nơi nào?” Thiên Mạch hỏi Sở vương.

“Tây ngoại ô.” Sở vương liếc nhìn chung quanh, thần sắc nhẹ nhõm, chỉ chỉ phía trước, “Bên kia có một rừng đào, bây giờ hoa đào có lẽ nở rồi. Lúc ta còn nhỏ, phụ thân rất yêu thích nơi đây, không cho người chặt cây, xuân hàng năm đều phải đi thưởng ngoạn một lần.”

Thiên Mạch nghe vậy, vui vẻ mà đi.

Đầu xuân thời tiết vẫn có chút lạnh, đi xong, lại cảm thấy dễ chịu, Thiên Mạch thể chất không kém, Sở vương thì càng cường kiện, quần áo trên thân hai người đều dễ đi lại, cũng là không phiền phức. Kỳ thật trước khi đi, Thiên Mạch đã từng phấn khích, muốn mặc lại quần jean và leo núi giày của mình. Nhưng Sở vương kịch liệt phản đối, đành phải thôi.

Mảnh rừng đào kia, Sở vương nói ở phía trước, lại đi gần mười dặm mới nhìn thấy. Quả nhiên như Sở vương nói, hoa đào nở đến rực rỡ đáng yêu, cao lớn mà tươi tốt, liên miên một mảnh, hết sức xinh đẹp. Trên mặt đất có cánh hoa rơi, từ xa nhìn lại, giống như là một tầng tuyết.

Sở vương nhiều năm không đến, nhìn qua cảnh sắc này, trên mặt cũng cười. Y và Thiên Mạch nắm tay, chậm rãi ghé qua rừng đào, hưởng thụ toàn cảnh đẹp đẹp cùng gió xuân thổi vào mặt, cả người thoải mái.

Thiên Mạch hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ cảm thấy nhìn không đủ. Những đóa hoa xinh đẹp kia, chỗ nào cũng đẹp, nếu là lúc trước, cô tất sẽ chụp ảnh không ngừng. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu điện thoại còn điện thì tốt biết bao, giống như trước, dắt Sở vương đến trước cây đào phía tự chụp một tấm… liên tưởng đến là tốt đẹp một hồi, lại cảm thấy thôi vậy. Không có nguồn điện, điện thoại kia sớm muộn cũng là đồ bài trí, chụp cũng không xem được.

Rừng đào rất lớn, đằng sau còn có một hồ nước. Thiên Mạch thích đi bộ, cũng không kêu mệt mỏi, Sở vương cũng tùy cô, đi dạo đến khi mặt trời ngã về tây, Thiên Mạch nói có thể về rồi, Sở vương lại cười cười, “Về? Đã đến Ly cung rồi.”

Ly cung? Thiên Mạch kinh ngạc, được Sở vương chỉ điểm, lúc này mới phát hiện rừng trúc bên hồ, có một tường cung.

Người ở ly cung đã sớm nhận được tin, chờ đón ở trước cung. Nhìn thấy bộ dáng hai người đi bộ mà đến đầy mặt vui cười, đều là kinh ngạc.

Sở vương thần sắc như thường, cũng không nói nhiều, kéo Thiên Mạch đi vào.

Ly cung không lớn lắm, lại dễ chịu, ngoại trừ cơm canh ngon miệng, còn có bể tắm nóng hổi—— hai người.

Thiên Mạch không cần đoán cũng biết Sở vương có tâm tư gì, nhưng, cô cũng không thích lúc đang tắm lại làm những chuyện kia.

“Em tắm một mình.” Cô đỏ mặt nói.

Bất ngờ thay, Sở vương không phản đối, lại nói thật nhỏ bên cô, “Nàng đồng ý với ta một chuyện, ta sẽ cho phép nàng.”

Thiên Mạch trực giác biết có trá, nghi ngờ hỏi, “Chuyện gì?”

Sở vương bảo tự nhân mang tới một bộ quần áo, Thiên Mạch trông thấy, ckinh ngạc không thôi, chính là bộ áo thun quần jean kia của cô.

“Nàng phải mặc cho ta nhìn.” Sở vương cắn lỗ tai cô, không có ý tốt nói.

Tai Thiên Mạch nóng lên, trên mặt càng đỏ ửng.

Không ngoài dự đoán, khi cô tắm xong, mặc xong quần áo đi ra, Sở vương ngồi một mình trong điện, mắt nhìn chằm chằm cô, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, ánh mắt sáng rực mà đăm đăm.

“Đẹp không?” Thiên Mạch đi đến trước mặt y, trêu trêu cằm y, nói thật nhỏ.

“Đẹp.” Sở vương giọng nói hơi khàn, đột nhiên ôm lấy cô, đặt trên giường, dùng sức hôn.

Quần áo mới lạ bọc vào thân thể, xúc cảm cũng mới lạ, Sở vương chỉ cảm thấy phấn khởi không thôi.

Thế nhưng lúc xâm nhập, cũng không thuận lợi ——

“Cái này... Là vật gì?”

Y đấu tranh với móc nội y một hồi, chết sống không mở được. Ngữ khí gấp rút hỏi.

Thiên Mạch rơi vào đường cùng, tự mình cởi.

Sau đó là khóa kéo quần jean, y kéo rồi lại túm, không bắt được trọng điểm.

Thiên Mạch đành phải tự mình mở nút thắt và kéo khóa.

Ánh mắt Sở vương tỏa sáng, mê muội nói, “Rất thú vị đấy…”

Thiên Mạch cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ có chàng lấy nó ra làm đồ tình thú thôi… Cũng không cho cô suy nghĩ nhiều, nhiệt tình của Sở vương giống như hồng thủy đột nhiên nổi lên, bao phủ chít tỉnh táo cuối cùng của cô…

Ngoài điện, gió mát và hạt sương giao hòa, chiếu rọi vạn vật, là ánh trăng dịu dàng, ngàn năm không đổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »