Chương 2

Thư Tình đứng dưới vòi hoa sen, những dòng suy nghĩ trong đầu thoáng chốc bị trì trệ.

Lúc này Đoạn Kiệu bất ngờ đẩy ra cửa phòng tắm.

Thư Tình bị Đoạn Kiệu dọa sợ tới mức khẩn trương lùi một bước về sau, lưng nàng liền dán lên bức gạch men sứ lạnh băng.

“Anh sao lại vào đây được?” Nàng nhíu mày lộ vẻ oán giận.

“Tưởng ba ngày nửa anh mới về sao?”

Yết hầu Đoạn Kiêu khẽ nuốt một cái, trên người còn đang mặc áo sơ mi và quần tây liền dán sát vào người Thư Tình, cùng nàng đứng dưới vòi hoa sen, giọt nước trong phút chốc làm ướt tóc của hắn.

Hắn thật sự không nhịn được nữa rồi.

Thư Tình chớp mắt nhìn hắn, hoảng loạn nói: “Em tắm xong rồi, em đi ra ngoài trước”.

“A”

Nàng kinh hô lên một tiếng. Giây tiếp theo, Thư Tình liền bị Đoạn Kiều đẩy dồn đến trong góc tường, kịch liệt hạ môi hôn, eo Thư Tình bị tay hắn chế trụ, tay còn lại phủ lên bộ ngực mềm mại của nàng mà xoa bóp .

“Ngô…..” Thư Tình cau mày quay đầu đi lại bị Đoạn Kiêu đưa tay giữ chặt ót, vươn đầu lưỡi thăm dò khoang miệng hòa cùng môi lưỡi mềm mại ướŧ áŧ của nàng mà triền miên.

Tay người đàn ông lại bắt đầu lần mò xuống dưới, chạm vào nơi riêng tư, khẽ mở ra của huyệt bên dưới hoa môi nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Anh đừng…..”

Hắn muốn cho nàng đạt được sự kí©h thí©ɧ nhất, sau khi quấy loạn vài cái, thấy tiểu huyệt nàng có chút ẩm ướt, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, hắn liền cởϊ qυầи, dươиɠ ѵậŧ sưng to nhét vào cửa huyệt của nàng.

“Tình Tình, mau cho anh.”

Đoạn Kiệu kéo cẳng chân Thư Tình đặt lên eo mình, một tiếng trống bên ngoài làm tinh thần hắn thêm hăng hái, dươиɠ ѵậŧ thô to phá vỡ phòng thủ gấp rút tiến vào bên trong.

Thư Tình không nhịn được mà ngửa đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ: “Không cần.”

Âm huyệt nàng bị cắm sưng trướng đến khó chịu

Dươиɠ ѵậŧ Đoạn Kiệu thô dài căng trướng, mỗi lần thọc vào rút ra đều khiến nàng khó chịu đến cực điểm , nhiều lần còn cắm tận đến cùng bên trong cửa cung nàng.

Sau một hồi triền miên trong phòng tắm, Đoạn Kiệu rút ra dươиɠ ѵậŧ tạm thời mềm nhũn của chính mình, cửa huyết bị căng cứng giờ một tảng lớn chất lỏng da^ʍ mĩ thấm ra ngay ở nơi giao hợp.

Đoạn Kiệu ôm Thư Tình lên, giúp nàng rửa sạch dâʍ ɖị©ɧ nơi riêng tư.

Thư Tình gương mặt mang theo hai mảng xanh hồng, hơi thở hổn hển. Nàng bị Đoạn Kêu lau khô cơ thể, rồi ôm tới trên giường, cả người xụi lơ, sự cao trào của thân thể vừa rồi khiến nàng thập phần mẫn cảm.

Đoạn Kiệu lúc này toàn thân trần trụi bước vào phòng tắm

Một trận tiếng khóc ủy khuất vang lên trong đầu nàng “em, thật sự quên mất ta sao?”

Thư Tình mở mắt ra, có chút nghi hoặc “Ai?”

Nàng tựa hồ nghe thấy giọng nói của một thiếu niên, nhưng trong phòng chỉ có mình nàng, mà Đoạn Kiêu vẫn còn trong phòng tắm rửa.

Thư Tình hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không, nhưng nàng đã quá mệt mỏi, bụng dưới có chút căng lên, eo hông vô cùng đầy đau đớn, nàng không còn suy nghĩ gì nhiều liền lại lần nữa rơi vào giấc ngủ…