Chương 22: Tiệc cuối năm

86.

Công ty vào quý thứ tư rốt cục chào đón sự nghiệp bùng nổ tăng cao.

Hứa Tri Hiểu khi làm bản báo cáo cuối năm cũng nhịn không được mà hoảng sợ.

Cậu có tìm hiểu qua tình huống của các xí nghiệp mới lập trong nước.

Phần lớn công ty mới thành lập chưa đến ba năm đều là số vào chẳng bằng số ra, cuối năm đầu tiên liền kiếm về không ít như họ, thật sự là hiếm như lá mùa thu.

87.

Trung tuần tháng mười hai, Vương Khiên công bố kế hoạch tiệc chúc mừng cuối năm năm nay —— toàn bộ nhân viên tới sơn trang nổi tiếng ở Vân Thành để nghỉ phép, chi phí chung chơi đùa một ngày một đêm.

Trên dưới công ty đều vui mừng.

Vương Khiên giữ bí mật rất giỏi, Hứa Tri Hiểu lúc trước cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào. Hiện tại công bố tin tức ra, cậu rất vui, cũng khó tránh khỏi lo sợ.

Cậu lén nói cho Vương Khiên: “Có thể quá mắc hay không?” Chỗ đó cậu trước đây có đi qua mấy lần với người nhà, biết rõ trình độ tiêu phí trong đó cao bao nhiêu.

“Khá tốt.” Vương Khiên thấu gió với cậu, “Ông chủ sơn trang là khách hàng cổ đông lớn của công ty, cho nên được giảm giá, không đắt lắm.”

Nói xong, liền xoa tóc cậu, “Quay về đưa dự thảo cho cậu xem, đừng lo lắng.”

Hứa Tri Hiểu lúc này mới yên lòng lại, bắt đầu một lòng một dạ mong chờ lần du lịch này.

88.

Đối với người làm việc cực khổ ròng rã một năm trời mà nói, có gì còn khổ hơn là rốt cục đã có được một kỳ nghỉ, lại không thể hưởng thụ được nó?

Nhưng Hứa Tri Hiểu chính là bi kịch như thế.

Một đêm trước khi xuất phát đi sơn trang nghỉ phép, cậu bị cảm ngoài ý muốn.

Sáng ngày thứ hai liền cả đường hôn mê trên xe, sau khi đến nơi, chia phòng xong, cậu không nói hai lời, trực tiếp nhào về phía giường lớn ấm áp thoải mái.

Vương Khiên vốn muốn ở lại chăm sóc cậu, nhưng hắn làm ông chủ, thực sự không nên vắng mặt hoạt động tiệc cuối năm, mới tí đã bị người gọi đi.

Vương Khiên vừa đi liền là cả một buổi sáng.

Hứa Tri Hiểu không đặt đồng hồ báo thức, vì vậy ngủ một giấc đến đất trời đen kịt.

Chờ khi cậu rốt cục bị Vương Khiên tranh thủ về đánh thức, mặt trời ngoài cửa sổ đã sắp lặn về phía tây.

Cậu cứ như vậy miễn cưỡng bỏ lỡ toàn bộ hoạt động ban ngày.

89.

Tốt lắm mới có kỳ nghỉ, lại bị tàn phá đến chỉ còn dư lại một buổi tối. Hứa Tri Hiểu phiền muộn trong lòng, nhưng cũng biết không nên trách người khác, chỉ có thể tự ha ha với mình.

May là không bỏ qua là tiệc tối quan trọng nhất.

Vương Khiên vốn không muốn cho cậu đi, mà không chịu nổi cậu kiên trì, không thể làm gì khác hơn là vừa đến đã canh chừng chặt chẽ người đang ngồi, không cho phép cậu uống rượu, cũng không cho cậu đi tham gia những tiết mục góp vui cùng trò chơi kia. Có người tới kéo Hứa Tri Hiểu, đều bị hắn lần lượt dùng ánh mắt nhìn chòng chọc mà quay đi.

Hứa Tri Hiểu suy cho cùng vẫn còn bệnh, không có tinh thần gì, đến cũng chỉ là vì không vắng mặt trong bữa tiệc cuối năm đầu tiên của công ty mình, có ý nghĩa là được, còn hoạt động, không tham gia thì không tham gia, cậu cũng vui vẻ yên lặng ăn món ngon.

Ngủ ròng rã một ngày, cậu cũng sắp đói đến xẹp bụng rồi.

Làm ông chủ, ở trường hợp này, Vương Khiên tự nhiên là đối tượng mà tất cả mọi người vây đuổi chặn đường.

Hắn vừa bị mọi người thay phiên nhau chuốc rượu, vừa bị liên tục kêu lên sân khấu tham gia hoạt động, còn nhất định bất cứ lúc nào cũng phải phân tâm tư nhìn Hứa Tri Hiểu, phòng ngừa cậu không nhịn được ăn vụng đồ cay đồ sống đồ nguội, có thể nói là người bận nhất toàn trường.

Bạn học cùng bàn có người lén lút đùa giỡn với Hứa Tri Hiểu, “Ông chủ tốt với cậu thật, chăm sóc cậu tỉ mỉ chu đáo.”

Người ở gần đó cũng cười nói theo: “Ông chủ mở công ty, Tri Hiểu cậu quản lý sổ sách, hai người một chủ ngoại, một chủ nội, quả thực quá xứng đôi rồi. Nếu không hai người thẳng thắn bên nhau luôn đi?”

Hứa Tri Hiểu nâng đầu mờ mịt, trong tay còn cầm đũa, vô cùng mờ mịt nhìn hai người họ, “… Hả?” Rõ ràng là không đuổi kịp nhịp điệu.

Đối phương thấy cậu không nghe, cũng không có ý định lặp lại lần nữa, trực tiếp cười ha ha, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Tri Hiểu cậu ăn nhiều chút đi.”

“Đúng đấy, cậu nhìn mặt cậu xem trắng bệch cả rồi, uống nhiều canh chút, uống nhiều canh chút.”

Vì vậy Hứa Tri Hiểu càng chôn đầu trở lại.

Sau một chốc, cậu bỗng nhiên im hơi lặng tiếng đặt đũa xuống, giật khăn giấy, sau đó ở dưới bàn nhẹ nhàng lau khe hở trong lòng bàn tay.

Tất cả đều là mồ hôi lạnh.

90.

Vương Khiên lên sân khấu rút phần thưởng, xuống dưới liền phát hiện Hứa Tri Hiểu không thấy đâu.

Có người phát hiện hắn đang nhìn bốn phía, vội nhắc nhở một câu, “Tri Hiểu tới phòng rửa tay.”

Vương Khiên ngồi xuống ăn non nửa bát cơm, thấy Hứa Tri Hiểu còn chưa trở lại, trực tiếp đứng dậy ra ngoài tìm.

Theo hành lang cổ kính đi về phía trước, mới vừa tiếp cận một ngã rẽ, hắn chợt nghe thấy một âm thanh mang theo vài phần quen tai ——

“… Cậu căng thẳng cái gì? Tôi trước đây không phải cũng hôn cậu qua hay sao?”

Đây là… Lý Nhất Dương?

Không biết làm sao, đáy lòng Vương Khiên bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác không quá tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn liền nghe thấy thanh âm khàn khàn mang theo giọng mũi của Hứa Tri Hiểu vang lên ——

“Cái đề tài cũ này thú vị lắm à?” Hứa Tri Hiểu chậm rãi nói, “Anh bây giờ cũng đã đính hôn rồi, tốt xấu cũng chú ý hình tượng ở bên ngoài chút đi, đừng có lọt thóp cho người nắm.”

“Cậu quan tâm tôi như vậy, cũng không uổng năm đó, chúng ta như vậy…” Lý Nhất Dương nói đến phân nửa liền không còn nữa.

Vương Khiên đi về phía trước hai bước, dựa vào bồn hoa che ngay khúc quanh, vừa vặn nhìn hai người cách đó không xa vào trong mắt.

Lý Nhất Dương không phải ngậm miệng, mà là thân thiết nắm vai Hứa Tri Hiểu, đang ghé vào lỗ tai cậu lặng lẽ nói.

Hứa Tri Hiểu cũng không né tránh, giống như rất thích ứng tiếp xúc gần gũi với người này.

Vương Khiên ở sau lưng cậu, không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

Mà chỉ là phần không chống cự này của cậu, cũng đã đủ khiến cảm xúc của Vương Khiên nháy mắt âm trầm.

91.

Hứa Tri Hiểu trở về chỗ ngồi, không nhìn thấy Vương Khiên, theo bản năng mà tìm bóng người của hắn ở bốn phía.

Người bên cạnh nói cho cậu biết, “Ông chủ nói uống nhiều nên không thoải mái, về nghỉ ngơi.”

Hứa Tri Hiểu biết tửu lượng của Vương Khiên, xưa nay chưa từng nghe nói hắn cũng sẽ có lúc uống không trôi.

Uống nhiều bao nhiêu, mới có thể bỏ lại tất cả mọi người trở về sớm?

Cậu lo lắng trong lòng, cũng ngồi không nổi nữa, rất nhanh liền đứng dậy trở về phòng.

Ở phía sau cậu, có người hai mặt nhìn nhau, có người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng có người ý tứ sâu xa.