Chương 1: Rơi xuống dị thế

Mùa hạ nóng nực, oi bức đến mức làm người ta lập tức ngất đi. Nóng rát thái dương, đổ đầy mồ hôi, trong không khí tràn ngập loại mùi cơ thể, nước hoa, hôi nách, hôi chân hỗn tạp, đủ loại khó ngửi của một đám người…

Mà giờ phút này, Đông Phương Tả Tả bị chen giữa đám người chật ních nhịn không được muốn nôn ra. Cô từ trước đến nay có thói quen sạch sẽ, bình thường sinh hoạt cũng tận lực tránh tiếp xúc với người khác. Cô chán ghét cái loại cảm giác làn da chạm vào nhau, cơ thể người mang thật sự mang theo quá nhiều vi khuẩn. Hơn nữa, khi đυ.ng chạm với người khác, cái loại cảm giác nóng nực này thật sự ghê tởm, ngoại trừ người thân. Cô bị lạc với các anh trai, lọt vào dòng người đang đi trên đường cái nên căn bản không thể tìm thấy đường ra, chỉ có thể bị đám người vây quanh.

Đi đến một ngã tư đường, cuối cùng đám người mới thoáng giãn ra. Đông Phương Tả Tả lúc này mới thả lỏng hô hấp vẫn luôn ngừng lại, khó khăn thở hổn hển mấy hơi. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, a, đối diện đúng lúc là cao ốc của đại ca, vậy cứ đi lên chờ đại ca đi.

“Đông Phương tiểu thư? Cô đến tìm tổng tài sao? Tổng tài hiện giờ không ở trong văn phòng.” Vừa mới đi đến lối vào cao ốc, bí thư phía trước liền vô cùng làm hết phận sự mà nhìn cô báo cáo tin tức.

“Ừ, tôi đã biết.” Đầu cũng không ngẩng lên, Đông Phương Tả Tả nhanh chóng đến thẳng văn phòng.

Đi vào văn phòng to như vậy, buông túi xách tinh mỹ trong tay, cô mở một cánh cửa nhỏ trong văn phòng ra. Bên trong có đầy đủ phòng thay đồ, phòng tắm, thậm chí còn có một phòng ngủ vô cùng nữ tính. Những thứ này chính là đại ca vì cô mà xây nên. Đông Phương Sí biết rõ thói quen của cô, lại sủng em gái thành nghiện nên tất nhiên hao hết tâm tư, làm cho em gái bảo bối thường xuyên tới tìm hắn! Lúc hắn làm việc còn có thể nhìn nhan sắc lúc ngủ của Tả Tả, là một việc hưởng thụ cỡ nào chứ! Như vậy hắn lại có thể có nhiều thời gian ở chung với Tả Tả bảo bối một chút, làm cho mấy tên nhóc trong nhà kia đều phải ghen ghét với hắn, ha ha!

Thoải mái nằm trong bồn tắm mát xa hưởng thụ, cô tẩy đi mệt mỏi trên người. Đông Phương Tả Tả chà lau thân thể xong thì cầm lấy áo tắm dài khoác lên người, nửa híp mắt ấn xuống điện thoại.

“Tả Tả, em đang ở trong văn phòng của anh sao? Em, cái cô nhóc này, hại đại ca lo lắng như thế, chờ xem anh trừng phạt em thế nào! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, chờ ở nơi đó, anh đây đi qua liền.” Cô còn chưa mở miệng nói chuyện thì đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói trầm thấp, dễ nghe của người đàn ông, trong giọng nói đều lộ ra nôn nóng, còn có sủng nịch theo thói quen.

Đông Phương Tả Tả nắm di động, hơi hơi mỉm cười. Thật là, không biết danh hiệu “Hồ ly mặt lạnh“ của đại ca làm thế nào mà có được nhỉ? Lạnh? Ha ha, nhớ tới thanh âm dài dòng vừa rồi kia, thật là không giống nha. Đại ca một khi đυ.ng đến cô liền không có cách.

“Uây? Tả Tả, em còn ở đó không?” Không nghe được tiếng cô, người đàn ông đầu bên kia có chút sốt ruột.

“Còn.” Cô nhợt nhạt mà hừ một tiếng, cảm giác buồn ngủ đánh úp lại.

“Xảy ra chuyện gì? Rất mệt sao? Vậy em ngủ trước một lát, anh rất nhanh sẽ đến.” Ngữ khí của Đông Phương Sí mềm xuống, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai nói phải “trừng phạt” người nào đó.

“Được, tạm biệt đại ca.”

Mới treo điện thoại, bỗng nhiên nghe “oành” một tiếng. Cô bỗng chốc đứng lên, khϊếp sợ vạn phần mà nhìn thẳng về phía đám lửa hừng hực đang thiêu đốt. Lửa cháy với tốc độ lốc cuốn mà đến làm cô không thể động đậy.

Sóng nhiệt đập vào mặt, toàn thân dường như bị thiêu cháy, không khí bị lửa cướp đi từng chút, trở nên loãng ra.

Trước mắt tối sầm, trong tay còn gắt gao túm lấy chiếc di động vừa rồi còn truyền ra thanh âm sủng nịch của đại ca, Đông Phương Tả Tả lâm vào hôn mê.

Kỷ hư không.

Đây là một thế giới hoang dã, là nơi chuyên dùng để trục xuất những kẻ mạnh. Mà trên mảnh đất này, bất luận là kẻ mạnh nào, cường đại đến cỡ nào cũng vĩnh viễn không có khả năng rời đi. Bởi vì nó là một thế giới bị phong ấn thời gian, thời gian ở chỗ này không thể chuyển động. Mặc dù nó có ngày đêm thay đổi giống như Trái Đất, có bốn mùa thay đổi nhưng không có quy luật ngày qua ngày, năm này sang năm nọ. Nếu muốn rời đi, trở lại thế giới trước đó thì trừ khi hoàn thành sứ mệnh.

Từ trời cao nhìn xuống là rừng rậm xanh um, mênh mông vô bờ, màu xanh lục dạt dào sinh khí, vô tận mà lan tràn.

Thị giác chuyển tới chỗ sâu trong rừng rậm, đang là mùa đông, không khí có chút khô ráo, cây cao chọc trời phần lớn đã thu liễm sinh cơ, lá cây xanh rậm cuộn tròn bên nhau. Đất đai vốn nên ướŧ áŧ giờ phút này lại buồn tẻ vô cùng, tầng tầng lá khô rải trên mặt đất hình thành nên một tấm thảm thiên nhiên.

Ở cuối rừng rậm có một suối nước nóng thiên nhiên. Lúc này, ở giữa suối nước nóng có một thân ảnh màu lúa mạch ẩn ẩn du động trong nước. Đột nhiên, phốc một tiếng, nam tử cao lớn vọt ra từ trong nước, dáng người và da thịt làm người ta cảm thấy dụ hoặc không thể tưởng tượng được. Mỗi một khối cơ bắp giống như hàng rào rắn chắc, bả vai rộng lớn dường như có thể chịu được hết thảy trong thiên địa. Hai điểm nổi bật trên cơ ngực màu mật ong rắn chắc, mê người kia càng mê hoặc khôn kể, một đường đi xuống, sáu khối cơ trên bụng nhỏ đột nhiên cương cứng hiện lên đầy nam tính. Theo cánh tay vuốt tóc của hắn, mỗi một khối cơ bắp trở nên đặc biệt rắn rỏi.

Hướng lên trên, đó là một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế như thế nào! Mắt ưng sắc bén tràn đầy khí phách, cuồng vọng mà cao ngạo, dường như ngạo khí đến mức đạp cả thiên địa dưới lòng bàn chân. Dưới mũi thẳng là môi mỏng tuyệt lạnh như lưỡi dao, gắt gao khép lại, trên môi mỏng mê hoặc mang theo bọt nước dễ chịu mà có vẻ càng thêm dụ hoặc.

Nam nhân tuấn mỹ như thần, ngạo nghễ vung giọt nước trên tóc, lười biếng mà bơi đến bờ suối.

Đột nhiên, mày kiếm của nam nhân nhíu lại, quanh thân tản ra một dòng khí mảnh liệt, chặt chẽ bao xung quanh hắn, hình thành một vòng bảo hộ vô hình.

Không bao lâu sau, một đoàn màu trắng từ trên trời giáng xuống, vừa vặn nện trên màng kết giới trên đỉnh đầu nam nhân. Từ dòng khí mềm mại như bông, đoàn màu trắng kia hãm thật sâu xuống, chạm đến phạm vi trong tầm mắt của nam nhân.

Mà sau khi thấy rõ đoàn màu trắng kia, khóe miệng nam nhân gợi lên một nụ cười không rõ ý vị. Dòng khí chậm rãi tan đi, hắn duỗi tay chuẩn xác, không chút sai lầm mà tiếp được nữ nhân đang rơi xuống.