Chương 19: Cuối cùng cũng tới

Buổi tối, vì để cô có thời gian khang phục thân thể nên hai người không làm gì cả, Vân vương chỉ ôm mà đút cô ăn cơm.

Hắn không cần mấy thứ đồ ăn này, có thể có, có thể không, chỉ là hiện tại, cơ thể cô vẫn là con người, chưa hoàn toàn chuyển hóa nên cần năng lượng từ đồ ăn. Nhưng chắc chắn rất nhanh sau đó, cô sẽ có thể giống như hắn.

Đưa một miếng thịt vào trong miệng cô, bỗng nhiên cảm thấy kết giới được bày ra bỗng nhiên chấn động, Vân vương không khỏi hơi kinh ngạc. Nhanh như thế đã tìm tới rồi? Chỉ là… Muốn phá cái kết giới này cũng cần chút thời gian, nhớ trước đây hắn phá kết giới thiết hạ của Lôi vương cũng cần một đoạn thời gian. Ngày đầu tiên tiểu khả ái đi vào thế giới này, hắn đã có dự cảm rồi.

Lôi vương từ trước đến nay đều rất tự cao, đạp cả thiên hạ dưới lòng bàn chân, chướng mắt tất cả mọi người. Nam nhân tự đại như thế mà sau khi tiểu khả ái rơi vào kết giới thiết hạ lại một mình bá chiếm, hắn thật tò mò.

Khẩn trương đến mức độ này sao… Ha ha…

Nhàm chán muốn chết, cộng thêm lòng hiếu kỳ mãnh liệt nên hắn mới nguyện ý canh giữ bên ngoài kết giới hơn mười ngày. Cho đến khi nam nhân kia đột nhiên rời đi, hắn mới có thể bắt lấy cơ hội phá vỡ kết giới, nhìn thấy bảo bối bị Lôi vương cất giấu, cũng chính là tiểu khả ái làm hắn cam tâm tình nguyện rơi vào tình yêu của nhân thế.

Thần tiên một khi dính phải tìиɧ ɖu͙© thế tục, nếu không yêu mà dục thì sẽ tự động hạ cấp thần lực và pháp lực. Ngược lại, nếu yêu mà kết hợp thì pháp lực sẽ nhanh chóng gia tăng, tu luyện cũng đơn giản hơn rất nhiều. Gặp được người định mệnh cũng giống như kết hợp vậy.

Thần nữ, yêu tinh trước kia dụ dỗ hắn cũng không ít, các nàng thậm chí còn tự an ủi trước mặt hắn nhưng lại không cách nào khiến hắn nổi lên du͙© vọиɠ.

Hắn càng cho rằng không cần phải vì tham hoan nhất thời mà làm hạ thấp pháp lực, nhưng từ khi kết hợp với tiểu khả ái, lần đầu nếm được tư vị mất hồn của tìиɧ ɖu͙© thì hắn rốt cuộc không thể khắc chế nữa. Hơn nữa, pháp lực của hắn cũng không bị hạ xuống mà trong quá trình cũng cô giao hòa lại còn nhanh chóng tăng lên, thần cấp của hắn lại nâng lên một bậc. Một khắc kia, hắn liền biết mình đã trúng độc của cô.

Cong môi cười, tiểu gia hỏa đáng yêu như thế, tính ra vận mệnh còn đối với hắn không tồi! Chẳng qua, sau khi hai người kết hợp, hắn xem trước vận mệnh sau này của hai người, khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, tựa hồ có rất nhiều khả năng, cũng không phải quá thuận lời, chỉ biết là kết quả tốt. Như vậy là được rồi.

“Tại sao anh nhất định phải ở một nơi đâu đâu cũng là nước?” Suy nghĩ thật lâu, cô vẫn rất muốn biết vì sao hắn lại phải xây một thủy cung như thế.

Nghe vậy, Vân vương cười cười, “Không phải không có nước là không thể, chỉ là thích sạch sẽ giống nàng mà thôi. Dùng nước này làm thành cung điện là không phải sạch nhất rồi sao?”

Hắn thích sạch sẽ? Xí, cô mới không tin! Sao lại có bệnh sạch sẽ giống cô được chứ, sao có thể… Nghĩ tới chuyện đó, khuôn mặt cô lại bắt đầu đỏ, mắt mơ hồ né tránh trái phải.

Thấy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ mê người của cô, đồng tử xanh lam của Vân vương co rụt lại. Trải qua mấy ngày, cô càng ngày càng đẹp…

Bỗng nhiên, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, thanh âm tà ác của hắn nỉ non bên tai cô, “Không cần hoài nghi, ta thật sự có chút bệnh sạch sẽ giống nàng. Chẳng qua là tiểu huyệt nàng xinh đẹp như thế, ngọt như thế, sao ta lại cảm thấy dơ được chứ? Làm sao bây giờ, thấy hình dáng này của nàng, ta lại muốn ăn…”

Đông Phương Tả Tả cảm thấy mặt sắp phát nổ rồi. Nam nhân này sao lại hư như thế! Dưới giường hắn thật sự rất ôn nhu, chỉ là nhắc tới hoan ái trên giường thì liền biến thành dã thú, gặm cô đến xương cũng không còn!

“Nếu còn dụ hoặc ta nữa thì ta đây sẽ không khách khí đâu!” Ẩn nhẫn mà một phen ôm lấy cô, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ cô, Vân vương hít một hơi thật sâu. Ở bên cô, bản thân sẽ liền biến thành sói, ôn hòa mà hắn lấy làm tự hào sẽ nháy mắt tan tác.

Cô không dám động dù chỉ một chút, nam nhân nói không sai, nhưng mà cô có dụ hoặc hắn sao? Hình như không có mà? Cô chẳng qua chỉ đỏ mặt lên mà thooi, sao có thể dễ dàng xúc động như thế? Nam nhân này thật là đến một chút tự chủ cũng không có.

“Này, cái đồ yếu xìu kia! Tôi muốn ăn cơm.”

“Nàng gọi ta là cái gì?” Ngữ khí rất nguy hiểm.

“Ách… Vân, Vân ca ca…” Dưới ánh mắt ăn thịt người của hắn, mỗ nữ rất chân chó mà thay đổi xưng hô, tay nhỏ kéo kéo ống tay áo hắn, “Tôi muốn ăn cơm.”

Nụ cười ôn nhu một lần nữa trở lại trên khuôn mặt thanh tuấn ôn nhuận kia, Vân vương cười tủm tỉm, tiếp tục đút cô ăn cái gì đó. Nhìn cái miệng nhỏ hồng nhuận lúc đóng lúc mở của cô để nuốt đột vật mình đút xuống là một việc thực khiến hắn thỏa mãn. Lần đầu tiên hầu hạ một người như vậy mà hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Ước gì sau này việc gì của cô cũng do hắn làm, đến lúc đó, cho dù cô không cần thức ăn nữa thì hắn cũng không nói cho cô biết, khiến cho cô cho rằng mình là con người bình thường mà ăn cái gì cũng được, dù sao hắn cũng đút đến vui vẻ vô cùng.

Kỳ thật Đông Phương Tả Tả cũng rất muốn đá bay cái tên sói đói đến đút cô ăn cơm cũng giở trò kia! Nhịn xuống, nhịn xuống, đang ở địa bàn của người ta nên không thể ngỗ nghịch hắn, bằng không chút nữa hắn lại nghĩ ra biện pháp gì “tra tấn” co thì chính là tự mình chuốc lấy khổ. Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên bi ai phát hiện mình đi vào thế giới này lâu như thế, cá tính trước kia mạnh như thế mà đến đây lại tùy ý để người khác chà đạp, tùy ý dâʍ ɭσạи, hoàn toàn đã không còn tôn nghiêm, mất đi chính mình.

“Miên man suy nghĩ cái gì!” Bị đôi mắt dần dần ngập hơi nước của cô làm cho đau đớn, Vân vương không vui mà chặt đứt suy nghĩ của cô.

Thấy con ngươi sâu thẳm của hắn lại nổi lên mưa rền gió dữ, hơi thở âm u, Đông Phương Tả Tả vội lắc đầu, “Tôi không có!”