Chương 15

Váy ngủ hơi ngắn, vạt dưới điểm xuyết đường viền hoa rơi trên đùi.

Toàn thân trên dưới của Cam Mật giống như đều đã ngâm qua sữa bò, nơi hơi căng trước ngực siết ra hình dáng đứng thẳng giống như đỉnh núi tuyết.

Thoạt đầu cô không nhận ra sự tồn tại của Tống Mộ Chi, vừa đẩy cửa vừa hướng ra phía bên ngoài kêu lên: “Thiên Thiên, cậu làm bữa ăn khuya mà sao lâu thế?”

Một giây sau đó, cô trực tiếp va vào một đôi mắt không tưởng tượng được.

Tống Mộ Chi đứng ở cạnh cửa, áo khoác đã cởi ra treo trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi tùy ý rộng mở.

“Anh Mộ Chi?” Cam Mật gãi đầu một cái: “... Em còn tưởng là Thiên Thiên.”

Cô vừa tắm rửa xong, sau khi đi ra từ phòng tắm thì nghe thấy ở chỗ đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Động tĩnh hướng về phía căn phòng này, cô theo bản năng cảm thấy là Tống Ngải Thiên làm đồ ăn khuya xong quay lại.

Tống Mộ Chi ừm một tiếng, lông mi dài rũ xuống, không nhanh không chậm mà dời ánh mắt: “Đồ ăn khuya được đặt ở ngoài cửa, em nhớ bưng vào.”

Nói xong, cả lẽ là anh đã thay đổi chủ ý, bưng dĩa bánh chiên từ trên chiếc bàn thấp lên rồi đưa tới trước mặt cô: “Bây giờ cầm đi.”

Một đĩa bánh chiên lớn vàng óng nở ra nằm trong tay Tống thái tử gia, trông tương xứng một cách kỳ lạ.

Có vết xe đổ của vụ trà bánh, trong lòng lẩm bẩm Tống Mộ Chi đừng cảm thấy hai người bọn cô ăn quá nhiều sẽ không cho ăn, Cam Mật sợ anh đổi ý, bàn tay nhỏ vội vàng đặt ở một bên chiếc đĩa: “Được được được, bây giờ em tranh thủ cầm vào!”

Nhưng mà không đợi cô bưng chiếc đĩa ổn định, trong lúc dây dưa thì có một luồng lực gắt gao trói buộc hai bên.

Làm cho hai người không thể động đậy.

Cam Mật cảm nhận được Tống Mộ Chi đang dùng lực vào cái đĩa, cô giương mắt nhìn anh.

Mặt mày của anh nhàn nhạt, đại khái là đã trải qua một bữa tiệc tối dài dòng nên giọng nói đều trong trẻo hơn trước kia.

“Tập tranh của em còn đang ở chỗ anh, khi nào tới lấy?”

“... Tập tranh?” Nghe thấy hai chữ tập tranh này, sự chú ý của Cam Mật bỗng nhiên bị hấp dẫn: “Em lúc nào cũng được!”

Thật sự chọn ngày không bằng gặp ngày, đúng lúc hôm nay cô ở Tống trạch.

Cô vội hỏi: “Không biết bây giờ có thể không?”

“Không nghĩ tới hôm nay em ở đây, anh không cầm về từ công ty.” Tống Mộ Chi nói, không biết là đang suy nghĩ gì, sau khi anh tự mình trầm tư mấy giây thì lại nói: “Mấy ngày nữa.”

“...”

Cam Mật lặng im một lúc.

Cho hy vọng rồi lại dập tắt, vậy anh còn nhắc đến làm gì chứ!

Có điều nói đến đây, cô chột dạ tự mình nuốt nước miếng một cái: “Được thôi, dù sao trước khi vào học em có thể lấy được là được, anh cứ đảm bảo nó hoàn hảo không chút tổn hại, đừng lật lung tung gì đó thì cái gì cũng được.”

“Ồ?” Tống Mộ Chi giống như rất tò mò, hỏi ngược lại.

Chạm tới phương diện này, Cam Mật giống như chú nhím nhỏ bị đâm vào nên xù gai.

Phản ứng này của Tống Mộ Chi thật sự là kéo người ta không lên không xuống.

Cô âm thầm ổn định tinh thần, còn muốn bổ sung vào thì Tống Mộ Chi lại không đợi cái gọi là đáp án của cô nữa, anh tự mình lên tiếng: “Cầm đĩa cho chặt, anh buông tay đây.”

Cô gái nhỏ giống hoàn hồn, vui mừng hớn hở đáp lời, tiện thể còn hỏi anh: “Anh Mộ Chi, anh có muốn ăn một cái không?”

“Không cần đâu.” Anh giật cà vạt, chậm rãi liếc cô một cái: “Anh không muốn mặt mập thêm một vòng.”

“...”

---

Tống Ngải Thiên vốn gọi dì chiên đĩa bánh, lại tiếp tục đi lấy chút đồ ăn vặt, chuẩn bị đến lúc đó ăn kèm theo.

Nhưng mà chờ đến khi cô ấy đi lên lầu thì phát hiện ra đĩa bánh vừa rồi mình đặt không thấy tăm hơi đâu, lại nhìn thấy Cam Mật đứng ở giữa hành lang.

“...”

“Cậu đứng ngoài cửa làm gì vậy?”

Không nhắc đến chuyện này, còn nắm chặt bàn tay.

Dáng vẻ kích động.

Ánh mắt của Tống Ngải Thiện thuận theo tầm nhìn của Cam Mật mà nhìn sang.

Cửa phòng của anh trai cô đóng chặt.

Thu tầm mắt lại, Tống Ngải Thiên đi đến trước mặt Cam Mật: “Tớ nói sao lại không thấy bánh đâu, hóa ra là cậu cầm, có điều cậu đây là chuẩn bị làm gì vậy, sẵn sàng luyện quyền anh với cánh cửa?”

“Không có gì.” Cam Mật hít sâu một hơi rồi quay đầu sang nhìn cô ấy: “Thiên Thiên, cậu cảm thấy gần đây tớ có mập không?”

Tống Ngải Thiên lười để ý đến những sự nghi ngờ dăm ngày ba bữa là tới này, cô ấy không hề suy nghĩ nói: “Làm gì có.”

“Cậu không gạt tớ chứ, thật sự không mập lên?”

“Tớ lừa cậu làm gì, không nói đến cậu không mập lên một vòng, cậu có tròn lên mười vòng thì cũng làm người ta thương yêu.”

Lời Tống Ngải Thiên nói đúng là lời nói thật.

Cam Mật trong trẻo đến mức trêu chọc người ta, từ lúc nhỏ là đã cực kỳ xinh xắn đáng yêu, mỗi lần có khách khứa đến Cam trạch thăm hỏi là thích đến mức ôm trong tay cũng sợ tan mất.

Mà bây giờ càng giống như nụ hoa cở lớp áo ngoài trở nên nở rộ.

Theo sự tăng lên của tuổi tác, trong sự ngây ngô chậm rãi rút đi và sắp trưởng thành bước vào xã hội, hai bên kết hợp càng làm cô khiến cho người ta không dời nổi mắt.

“Cậu thổi phồng tớ như vậy, tớ còn có chút ngại ngùng.”

“Biết ngại ngùng là đúng rồi.” Tống Ngải Thiên vẫy vẫy tay với cô: “Nhanh, vào phòng, tớ rất sợ phim còn chưa chiếu được bao lâu mà bánh chiên đã ỉu đi rồi!”

---

Không biết có phải là do nồi bánh chiên hay không mà trong lúc Tống Ngải Thiên xem phim, Cam Mật ngủ sau thì hiếm thấy mà mơ một giấc mơ.

Khuôn mặt cô biến thành dáng vẻ của bánh nếp chiên.

Mà bởi vì chiên bị vỡ mà nhân bánh vừng đen từ bên trong chậm rãi chảy ra, ngăn cũng không ngăn được.

Cam Mật chưa kịp lắc đầu nói mình không muốn thì đã bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.

Cây anh đào ngoài cửa sổ theo gió thổi vang vọng rì rào, ánh nắng vừa vặn.

Ngoại trừ cơn gió mát nhè nhẹ thì mùa hè đã có xu thế sắp tan đi.

Còn chưa đợi cô dùng ngón tay tính toán xem còn bao lâu nữa là quay lại trường, Cam Mật chuyển sang nhìn, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Tống Mộ Chi và Tống Ngải Thiên đều bởi vì công việc mà đã sớm rời khỏi Tống trạch, lúc này ở lầu hai chỉ còn lại cô.

Cô gái nhỏ đón lấy ánh mắt trêu ghẹo của ông Tống, sau khi dọn dẹp một chút thì đi mấy bước về nhà.

Trước đó Cam Ngân Thừa đã bàn giao với người trong nhà, lúc này thấy cô về thì rối rít hỏi cô có muốn ăn sáng không.

Cam Mật xua tay nói trực tiếp dùng chung với cơm trưa luôn rồi lên lầu ngủ bù.

Tác dụng chậm của bữa tiệc tối hơi lớn, thiếu nữ vì chuẩn bị cho phần kết cuối cùng của kỳ nghỉ, nhân lúc còn có thời gian mà liên tục ngâm mình trong Chương Niên Thư Xã.

---

Gần đây bởi vì mùa mưa ảnh hưởng nên trời không đẹp lắm.

Đợi cho mây đen che lấp tản ra, mặt trời sáng sủa lại ló dạng, Cam Ngân Hợp đúng lúc muốn tụ tập với bạn bè, dự định mang Cam Mật cùng đi.

Vốn dĩ Cam Ngân Thừa cũng muốn mang theo em gái đi dạo nhưng từ lúc tham gia vào công việc đến nay anh quả thật hơi bận rộn, lại gặp hội đàm ở tỉnh lân cận nên cũng coi như thôi.

Nhưng nhớ tới Cam Mật, anh thuận nước đẩy thuyền, đề cử chỗ vui chơi cho đám người này.

Chỗ tiếp giáp của Ngân Thành và tỉnh lân cận là một trang trại rượu tư nhân mà gần đây Thân Thành mới mở rộng.

Bởi vì khai phá nền tảng tương đối lớn nên đương nhiên là có khá nhiều khu vực hoạt động.

Ngoại trừ trượt tuyết, suối nước nóng, hầm rượu tư nhân và khu vực mà máy bay trực thăng cất cánh thì còn có sân đánh golf mới xây dựng.

Cam Ngân Thừa nói tới bạn bè gặp nhau thì thật sự là một đám bạn xấu.

Mấy ngày gần đây anh ở Cam thị bận rộn không về nhà, nhưng lúc muốn chơi thì cũng thật sự có thể không thèm đếm xỉa.

Một đám người đến trang trại rượu rồi đi sân đánh golf trước.

Trần Ký xem như là đã nhìn thấy Cam Mật ở khoảng cách gần, cảm thấy mới lạ không thôi, anh ta vui tươi hớn hở hỏi: “Chao ôi, anh trai em lần này thật đúng là mang theo em à em gái?”

Cam Ngân Hợp đạp chân: “Cậu cút đi, là em gái cậu hay sao mà cậu gọi, tôi cảnh cáo cậu, đừng có dùng thủ đoạn trước mặt tôi, nếu không tôi đánh cậu.”

Anh có thể mang Cam Mật tới đơn giản là vì Cam Ngân Thừa đề cử, cũng không phải là chỗ ăn chơi yêu đương gì, trang trại rượu tư nhân có khu vực lớn, nhiều chỗ hoạt động, cũng thích hợp cho cô gái nhỏ như Cam Mật tới chơi đùa.

Trần Ký cười cười, ngược lại không để ý đến Cam Ngân Hợp, tiếp tục đùa: “Cảm thấy hơn nửa năm không gặp rồi, cậu còn nhớ rõ tôi là ai không, tôi là anh Trần Ký của cậu đó.”

Lần này anh ta suýt nữa bị một bàn tay quạt cho bay mất.

Trần Ký thở gấp tuôn ra vài lời nói chẳng phải ưu nhã: “Cậu có cần phải vậy không, con mẹ nó chứ nói vài lời mà cậu đã nổi khùng?”

Cam Ngân Hợp vỗ Cam Mật bảo cô tự đi đánh golf: “Đừng nghe ông chú này ở đó đánh rắm, em tự đi chơi đi.”

Tâm tư của Cam Mật vốn được đặt trên quả bóng golf, cô gọi người hỗ trợ sân golf tới, rất nhanh đã đi vào bên trong.

Cam Ngân Hợp liếc mắt nhìn tổng thể: “Đủ người chưa, Tống Mộ Chi vẫn chưa tới?”

“Cậu ta là một người bận rộn, không biết lúc nào mới tới.” Trần Ký vỗ anh: “Chúng ta đi đánh golf trước?”

---

Sau khi Cam Mật liên tục hỏi xem Tống Ngải Thiên có muốn tới chơi không rồi bị từ chối, cô dứt khoát để điện thoại xuống.

Cầm lấy cây gậy golf chậm rãi lau.

Cô chuẩn bị thử cảm giác một chút, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một người, diện mạo mơ hồ hiện ra chút quen mắt.

Trong đầu đại khoác băn khoăn một phen về người này, Cam Mật cuối cùng cũng vét nổi cái tên.

Phó Thành Nhã.

Còn từng gặp trong tiệc tối trước đó.

Mà căn cứ vào sự giới thiệu của người bên cạnh vào lúc đó, Cam Mật lại kết hợp tướng mạo với vị phu nhân trước đó trong vườn trà.

Hẳn là mẹ con.

Thật ra trước đó cô từng nghe Tống Ngải Thiên nhắc đến Phó Thành Nhã này mấy lần.

Nhà họ Phó ở phía Bắc thành phố sớm đã xuống dốc, tuy nói không so được với thế gia sừng sững trên đỉnh ở phía Nam thành phố nhưng cũng coi như là có chút vốn liếng. Bố Phó năm nay hơn sáu mươi, già mới có con, đối với Phó Thành Nhã đương nhiên là cầu gì được đó.

Trước đó nghe nói bởi vì Phó Thành Nhã mà ông ấy còn cố ý xin nhờ người trung gian đến nhà họ Tống hỏi xem có ý thông gia hay không.

Sau đó bị bố Tống mẹ Tống nói một câu hôn nhân đại sự do con cái làm chủ để đẩy lại.

Cũng là từ chối.

“Cam Mật, cô ở đây phát bóng?”

Trước đó trên bữa tiệc hai người đã nói chuyện rải rác đôi ba câu, Cam Mật đáp lại mang tính lễ phép, chào hỏi mang tính tượng trưng.

Chủ yếu là toàn bộ tinh thần của cô đang tập trung, người này cũng thực sự không quá quen nên cô không có tâm tư gì để đi khách sao.

Kết quả Phó Nhã Thã không hề có chút ý muốn đi: “Hôm nay là anh tư của cô đưa cô tới à?”

Cam Mật nâng tay hạ gậy, lúc này đang phát một đường bóng vô cùng xinh đẹp, tâm tư vui vẻ, cô không chút suy nghĩ gật đầu: “Đúng vậy.”

Bên mặt của thiếu nữ tắm dưới ánh sáng, trắng như men đến mức chói mắt.

Phó Thành Nhã giống như bị ánh sáng như vậy đâm vào, sau đó khẽ cười mở miệng: “Cô cũng bao lớn rồi, đi đâu cũng muốn buộc vào lưng quần mấy anh trai của cô, có đôi khi không ngại siết đến hoảng à?”

Cam Mật dừng lại một chút, đảo mắt nhìn về phía Phó Thành Nhã bên này.

Cuối cùng cũng biết lúc nhìn thấy Phó Thành Nhã, cảm giác không muốn hàn huyên kia từ đâu mà đến.

Phó Thành Nhã và mẹ cô ta, lộ ra sự vặn vẹo sứt sẹo.

Khiến cho người ta không quá dễ chịu.

Cam Mật lắc lắc cây gậy golf, sau khi cười mỉm liếc nhìn cô ta một cái thì giọng điệu không hề gì: “Không ngại.”

Anh trai của cô, tại sao phải ngại.

Nụ cười của Phó Thành Nhã hơi giảm đi, cô ta thoáng cứng lại một lúc rồi mới mở miệng: “Cô hình như không ngại, bây giờ anh Mộ Chi về nước rồi còn kéo anh Mộ Chi vào.”

Lời này đến cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Giống như là một chút hơi nước lẫn vào đất đai khô cạn mùa thu, trong sự khô cằn lộ ra vẻ bất mãn.

Cam Mật nghe xong thì đặt ánh mắt lên mặt Phó Thành Nhã, nhìn tới nhìn lui băn khoăn.

Người này mở miệng ngậm miệng đều gọi anh trai, Cam Mật đều muốn hoài nghi có phải thân phận hai người chuyển đổi rồi không.

Đây chính là cô con gái trong nhà vị phu nhân kia thực tập ở công ty lại chăm chỉ tự nỗ lực, lịch sự nhã nhặn mà bà ta miêu tả?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh khuôn mặt người phụ nữ dữ tợn khıêυ khí©h trước đó trong vườn trà, lúc này cánh tay nhỏ của Cam Mật nổi lên sự khó chịu lít nha lít nhít.

Hôm nay cô đi theo Cam Ngân Hợp đến đánh golf, vốn là đến thả lỏng tâm tình, nào có nghĩ đến bên này đột nhiên xuất hiện một người ồn ào, quấy nhiễu giống như loa phóng thanh.

“Thật ra ấy.” Cam Mật quay đầu nhìn về phía cô ta: “Nếu cô thật sự hâm mộ như thế thì có thể bảo mẹ cô sinh thêm cho cô người anh trai.”

Nói đến đây, cô gái nhỏ chớp mắt mấy cái, giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà làm vẻ bừng tỉnh hiểu ra, cô đưa tay hơi che miệng lại, dáng vẻ có chút ngượng ngùng: “Ồ, có lẽ là cô đã không để ý đến một vấn đề, bố mẹ cô đều hơn sáu mươi rồi, có phải là điều kiện không quá cho phép không.”

Phó Thành Nhã nghe được thì sửng sốt, sau khi chợt kịp phản ứng thì khuôn mặt đỏ bừng, giống như là đã gạt bình lửa: “... Cô!”

“Tôi làm sao?”

Cam Mật nhìn dáng vẻ này của cô ta thì cảm thấy trộm vui vẻ.

Chỉ với cái sức chiến đấu này, còn không bằng một phần mười Tống Ngải Thiên đâu, cô đây cũng là được tốc độ nói nhanh của Thiên Thiên rèn luyện ra được. Khổ! Học! Thành! Tài!

Có điều Cam Mật thật sự không muốn nói nhảm với người này, nếu Phó Thành Nhã đã đỏ mắt thì cô sẽ làm nguồn suối khiến cho người ta ghen tị.

Hoàn toàn triệt để, lại rõ ràng.

Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trọn, Cam Mật vung tay lên hướng về phía đám người cách đó không xa kêu lên: “Anh ơi! Anh qua đây cùng em đánh!”

Giọng nói cô gái nhỏ trong trẻo mà giòn tan.

Cách đó không xa có người nghe thấy được, bóng dáng cao lớn khẽ động đậy, chưa qua mấy giây đã nhanh chóng xoay người lại.

Cam Mật vỗ vỗ tay, có anh trai thì sao, dù cho có siết đến hoảng thì cô cũng muốn buộc chặt!

Cô quay đầu nhìn Phó Thành Nhã, lại quay đi thăm dò về phía Cam Ngân Hợp.

Người kia đi không được tính là nhanh nhưng bởi vì thân cao chân dài, chưa được mấy bước đã đi qua mặt đất rộng rãi khoáng đạt.

Diện mạo cũng từ xa tới gần dần dần hiện ra.

Cho đến khi thấy rõ là ai ---

Cam Mật và Phó Thành Nhã đều thoáng sửng sốt.

Người chậm rãi đi về phía bên này không phải là Cam Ngân Hợp.

Mà là Tống Mộ Chi.

Chân dài của anh mở rộng, đợi cho đến khi đi đến bên cạnh Cam Mật, anh hơi gật đầu rồi nhận lấy gậy golf được đưa tới.

Một loạt động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Thấy Cam Mật đứng ở một bên không có động tác, Tống Mộ Chi nghiêng đầu nhìn qua: “Sao lại thất thần, không phải muốn anh đánh cùng em à?”