Chương 105 - Chương ưu đãi

Anh ta tức giận quay sang nhìn Tống Ngọc, nếu không phải có người xung quanh, có lẽ anh ta đã mắng mỏ ngay tại chỗ.

Phùng Tuấn Triết lo lắng nói: “Đạo diễn, lúc nãy tôi không có ở đây, kết quả bốc thăm không tính, tôi có thể bốc lại được không?”

Dù thế nào anh ta cũng không muốn ở vị trí số bảy.

Đạo diễn Ôn vẫn giữ nguyên nét mặt không thay đổi.

“Bốc thăm đã kết thúc, số bảy cũng không tệ, biểu diễn cuối cùng, các cậu có nhiều thời gian chuẩn bị.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết, nếu không muốn người khác bốc thăm thay, thì lúc nãy không nên tự ý rời đi.”

Việc họ không báo cho chương trình mà tự ý rời khỏi hậu trường đã khiến đạo diễn có phần khó chịu.

Giờ đây, vị trí của các đội đã được định xong, càng không thể vì cậu ta mà thay đổi.

Đạo diễn Ôn không để ý đến cậu ta nữa, quay sang nói với mọi người: “Được rồi, mọi người đi chuẩn bị đi.”

Các thực tập sinh lần lượt rời khỏi.

Đợi đến khi tất cả mọi người đã đi hết, Phùng Tuấn Triết quay lại trừng mắt nhìn Tống Ngọc, nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu rốt cuộc bốc cái gì thế? Số bảy? Rõ ràng có bao nhiêu lựa chọn khác, sao lại bốc trúng cái này?”

Tống Ngọc không trả lời, mà hỏi lại: “Trang phục biểu diễn đặt riêng là sao?”

Phùng Tuấn Triết cười lạnh một tiếng.

“Trang phục biểu diễn? Cậu bốc thăm thành ra thế này, còn muốn có trang phục biểu diễn sao? Không có phần cho cậu đâu, cả cậu và Tưởng Tinh Thần đều không có. Hy vọng các cậu đã luyện freestyle đủ tốt, đừng để lên sân khấu mà trống trơn. Nhưng cho dù chưa luyện tốt thì cũng không liên quan gì đến tôi.”

Nói xong, anh ta cùng mấy thành viên trong đội hậm hực rời đi.

Vừa khi họ rời đi, Tưởng Tinh Thần nhanh chóng bước vào, đầy vẻ mong đợi hỏi: “Tôi vừa thấy Phùng Tuấn Triết và bọn họ đã thay trang phục biểu diễn, của chúng ta đâu?”

Tống Ngọc: “Chúng ta không có.”

“Hả?”

“Vậy chúng ta mặc gì?” Tưởng Tinh Thần cười toe toét. “Không mặc à? Tôi thì không ngại đâu...”

“Cậu mơ đẹp quá nhỉ.”

Sau khi bốc thăm kết thúc, rất nhanh, đội đầu tiên đã lên sân khấu, màn sân khấu kéo ra, khán giả lập tức vang lên những tiếng reo hò không ngớt, sôi động hơn cả buổi công diễn lần một.

Tống Ngọc đứng ở hậu trường, nghe thấy tiếng hát từ sân khấu vọng lại, cảm nhận rõ ràng rằng sau khoảng thời gian học tập chuyên sâu này, thực lực của các thực tập sinh đã được nâng cao đáng kể.

Các màn trình diễn rõ ràng trở nên xuất sắc hơn.

Đội đầu tiên lên sân khấu là đội của Thẩm Ninh.

Họ chọn một bài hát của huấn luyện viên Triệu Chính Vũ, phần rap chiếm phần lớn. Từ biểu hiện trên sân khấu, có thể thấy Thẩm Ninh không bị nhắm đến, nhưng một thực tập sinh khác gần như không có cơ hội thể hiện.

Rõ ràng người này cũng đã bị liệt vào danh sách loại bỏ của Hàn Trình.

Toàn bộ màn trình diễn của đội khá tốt, họ thắng đội kia với số phiếu sít sao.

Tiếp theo là đội của Viên Thiên Hiểu và Dương Dật.

Khi biết rằng đội của họ bốc thăm được vào cùng một cặp PK, cả hai đã vô cùng phấn khích, sẵn sàng chiến đấu, hừng hực khí thế.

Trước khi lên sân khấu, cả hai còn bá vai bá cổ nhau vui vẻ.

“Cậu nhất định đừng nương tay đấy!”

“Yên tâm, lần này nhất định là tôi thắng!”

Cả hai trước đó mặc dù cũng từng bị chèn ép, nhưng sau khi lấy lại phần biểu diễn thuộc về mình, họ đều thể hiện vô cùng xuất sắc.

Hơn nữa, việc PK với anh em tốt lại càng kí©h thí©ɧ tinh thần chiến đấu, khiến họ biểu diễn còn tốt hơn cả lúc luyện tập.

Cuối cùng, đội của Dương Dật giành chiến thắng với một khoảng cách rất nhỏ.

Hai trận PK kết thúc, không khí tại hiện trường đã được đẩy lên cao trào.

Đến lượt đội của Hàn Trình lên sân khấu.

Khi bước ra, anh ta dẫn theo các thành viên trong đội, hiên ngang bước qua Tống Ngọc, ngừng chân một chút, khẽ ưỡn ngực, tự mãn nói:

“Cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi lên sân khấu. Tống Ngọc, lát nữa hãy mở to mắt ra mà nhìn, xem thế nào mới gọi là thực lực thực sự.”

Tống Ngọc ngạc nhiên nhìn qua, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi nhưng cũng rất chân thành.

“Thực lực của cậu cần phải mở to mắt mới nhìn thấy được sao? Khó tìm vậy à?”

Sắc mặt Hàn Trình lập tức không giữ nổi, giận tím mặt.

“Tống Ngọc, cậu...”

Anh ta vừa định mắng, nhưng nghĩ lại, liền cười nhạo: “Hôm nay xong, tôi xem cậu còn cười được bao lâu.”

Gần đây Tống Ngọc thường lên mạng, giống như miếng bọt biển, chăm chỉ học hỏi đủ thứ kiến thức.

Lọc lấy tinh hoa, ngay cả thứ tồi tệ cũng không bỏ sót.

Khả năng đáp trả của cô gần như bùng nổ ngay lập tức, không cần suy nghĩ nhiều cũng đáp lại: “Cười đến... ngày cậu chết?”

Hàn Trình trợn to mắt.

Nhớ lại lần đầu gặp Tống Ngọc, cậu ấy khá yên lặng, nói thế nào cũng chỉ cười trừ.

Giờ đây, cái miệng nhỏ vừa mở ra đã bắn như súng liên thanh, làm anh ta cứng họng không nói nên lời.

Chưa kịp phản bác, Tống Ngọc đã bồi thêm đòn thứ hai, hỏi thật lòng: “Cậu chết lúc nào?”

Hàn Trình: ???

Khốn nạn thật.

Tống Ngọc một ngày lên mạng học cái gì không biết?

“Cậu chỉ giỏi miệng lưỡi thôi!”

Cố gắng nín nhịn, anh ta chỉ thốt ra được một câu như thế, sau đó hậm hực bước lên sân khấu.

Bạch Mãn Xuyên đi phía sau, nhìn đến ngơ ngác.

Tống Ngọc sợ rằng đã khiến anh hoảng sợ, định giải thích thì Bạch Mãn Xuyên lại nói: “Tống Ngọc, cậu thật lợi hại!”

Ngay cả Hàn Trình cũng phải cứng họng trước cậu, đây là một loại kỹ năng tuyệt diệu đến mức nào chứ.

Tống Ngọc khoát tay, đi thẳng vào vấn đề.

“Đừng để ý đến người khác, mấy kỹ thuật mà cô Trần Tuệ dạy cậu, cậu đã học hết chưa?”

Bạch Mãn Xuyên khẽ gật đầu.

“Cũng gần như học hết rồi.”

“Tốt, cậu không nói với ai khác chứ?”