Chương 85 - Chương ưu đãi

Khi đến lượt chọn từ Học viện Vũ đạo, ánh mắt anh ta dừng lại ở vị trí bên trái của Tống Ngọc.

“Tôi chọn Bạch Mãn Xuyên và Quách Phi.” Bạch Mãn Xuyên ngây người ra một lúc, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Tống Ngọc.

Phần lớn mọi người trong trại huấn luyện đều biết, Hàn Trình và Tống Ngọc không ưa nhau, mà anh lại là bạn tốt của Tống Ngọc. Nếu chọn cùng nhóm với Hàn Trình, thì có chút không phù hợp.

Lúc trước, đạo diễn đã nói rằng mặc dù C vị có quyền tự do chọn đồng đội, nhưng các thực tập sinh được chọn cũng có quyền từ chối.

Nhưng Hàn Trình dường như không lo lắng về việc Bạch Mãn Xuyên sẽ từ chối, anh ta cười và thúc giục: “Bạch Mãn Xuyên, cậu còn không mau lên đi? Đội của chúng ta mạnh lắm đấy.” Những thành viên mà anh ta chọn vừa rồi, thực sự đều rất mạnh.

Bạch Mãn Xuyên tuy xếp hạng cuối về vũ đạo, nhưng lại được công nhận có tài năng ca hát hàng đầu, nên Hàn Trình chắc chắn không bỏ lỡ.

“Điều tôi quan tâm không phải là điều đó…”. Anh ta nói nhỏ một câu, chỉ có Tống Ngọc nghe thấy.

Bạch Mãn Xuyên nhíu mày, mấy lần định nói ra chữ “từ chối” nhưng mãi không thốt lên được. Tống Ngọc khẽ nói: “Lên đi, đội này thực lực đúng là tốt nhất.”

Mặc dù tính cách của Hàn Trình không tốt, nhưng thái độ của anh ta trong thi đấu lại rất nghiêm túc, việc tham gia cùng anh ta cũng có lợi, ít nhất kết quả sẽ không tệ.

Bạch Mãn Xuyên há miệng, cuối cùng bực bội cúi đầu, chậm chạp đứng dậy bước lên sân khấu.

Sau khi đội của Hàn Trình được lập xong, các C vị khác cũng lần lượt bắt đầu chọn người. Rất nhanh, những thực tập sinh xung quanh lần lượt bị chọn, chỉ còn lại vài người.

Thẩm Ninh nhẹ nhàng huých vai Tống Ngọc. “Hy vọng chúng ta cùng đội.”

Tống Ngọc khẽ gật đầu. Cô cũng mong Thẩm Ninh cùng đội với mình.

Nhưng lời vừa dứt, thì trên sân khấu đã vang lên một giọng nói:

“Tôi chọn Thẩm Ninh và…”

Ánh mắt của thực tập sinh ấy dừng lại trên người Tống Ngọc hai giây, rồi trượt về phía sau.

“…Quách Chí Phong.”

Sắc mặt Thẩm Ninh cứng đờ, hoảng hốt nhìn Tống Ngọc.

“Làm sao đây?”

Tống Ngọc không quá bất ngờ, từ lúc tranh cử C vị, cô đã có dự cảm này.

“Không sao đâu, cứ lên đi.”

Thẩm Ninh do dự một chút, rồi buồn bã bước lên sân khấu.

Với sự tham gia của Thẩm Ninh, đã có sáu đội được thành lập, chỉ còn lại Phùng Tuấn Triết của lớp A.

Tống Ngọc quay đầu nhìn xung quanh, thì nhận ra trong cả Học viện Vũ đạo chỉ còn lại mình và Tưởng Tinh Thần.

“…”

Từ khi chương trình bắt đầu, Tưởng Tinh Thần đã liên tục lừa gạt người khác mua đồ, tạo thù hằn khắp nơi, giờ chẳng ai chịu cùng đội với anh ta cũng là điều dễ hiểu.

Còn việc Tống Ngọc bị bỏ lại hoàn toàn là vấn đề về thực lực.

Trong lần đánh giá ban đầu, chỉ cần cô vừa cất giọng hát lên đã khiến mọi người kinh ngạc, tạo ấn tượng sâu sắc. Lần trước, cô đạt điểm cao chủ yếu nhờ vào màn biểu diễn với cây thương đỏ, nhưng đến lần hai, liệu cô có thể tiếp tục biểu diễn thương đỏ nữa không? Lần thứ hai liệu có thể tạo được sự kinh ngạc như lần đầu? Rõ ràng là không đủ.

Do đó, việc chọn Tống Ngọc không giúp ích nhiều cho đội, vì vậy nhiều người thà chọn những thực tập sinh có thực lực ổn định hơn là chọn cô.

Tưởng Tinh Thần từ hàng sau lách lên, ngồi xuống cạnh Tống Ngọc, thân thiết khoác vai cô rồi thở dài một cách khoa trương.

“Ôi, đúng là chúng ta cùng chung số phận. Tôi mạnh mẽ như vậy mà sao chẳng ai chọn tôi nhỉ?”

Tống Ngọc không biểu lộ cảm xúc: “Có lẽ là vấn đề nhân phẩm thôi.”

Tưởng Tinh Thần giả vờ không hiểu, nghiêm túc nhìn cô.

“Tống Ngọc, tôi không cho phép cậu nói về mình như thế.”

“…”

Thật muốn đánh người quá đi.

Đáng tiếc là thế giới này đánh người là phạm pháp.

Lúc này, Phùng Tuấn Triết đã chọn xong các thành viên từ Học viện Thanh nhạc và Học viện Rap, rồi tiến đến trước mặt họ, mỉm cười.

“Tôi chọn Tống Ngọc và Tưởng Tinh Thần, hoan nghênh hai cậu gia nhập.”

Tống Ngọc nhìn xung quanh, toàn trường chỉ còn lại hai người họ, đến cơ hội từ chối cũng không có.

Nhưng cô cũng không định từ chối, cứ thế bước lên sân khấu.

Vừa đứng yên vị, cô nhận ra Hàn Trình đang nhìn về phía này, gương mặt mang nụ cười hoàn hảo đã qua luyện tập.

“Sắp đến lần hai công diễn rồi, không biết lần này cậu sẽ mang đến màn biểu diễn kinh ngạc gì đây? Thật khiến người ta tò mò quá.”

Rõ ràng là lời kỳ vọng, nhưng giọng điệu lại bình thản, không mấy thiện ý.

Nếu Tống Ngọc dễ bị kích động như vậy thì kiếp trước cô ở triều đình đúng là uổng công.

Đối phương càng khıêυ khí©h, mình càng phải bình tĩnh.

“Tôi biết là cậu đang vội, nhưng đừng vội quá.”

Một câu nói với gương mặt lạnh lùng đã khiến Hàn Trình không giữ được bình tĩnh, anh ta nghiến răng, nụ cười trên mặt thoáng chốc trở nên méo mó.

“Được thôi, vậy tôi đợi xem cậu thể hiện thế nào.”

Nói xong, Hàn Trình hậm hực quay mặt đi.

Tưởng Tinh Thần cười hì hì, lại nhích lại gần khoác tay lên vai Tống Ngọc.

“Hay đấy, tôi còn tưởng cậu là người dễ tính, ai nói gì cũng không tức giận, không ngờ lại biết phản bác như thế.”

Tống Ngọc đáp: “Hôm qua lên mạng học được đấy.”

Cô đã nói mà, lên mạng đúng là học được nhiều thứ. Hôm qua mới thấy, hôm nay đã dùng được ngay. Nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Ngọc phấn khởi, khẽ nhếch môi cười.

Tưởng Tinh Thần ngẩn người, có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Tống Ngọc, phải mất hai giây mới phản ứng lại được, rồi khoác tay cười rộ lên.

“Tống Ngọc, giờ tôi mới thấy cậu cũng khá thú vị đấy. Mua gì không? Tôi có thể giảm cho cậu… 5%.”

Ba câu không rời bán hàng.

Tống Ngọc: “…”

Thật sự không thể đánh người sao? Vậy chỉ đánh một cái có được không?