Chương 7

Mỗi trang nhật ký đều là bức thư không dám gửi đi.

(Nhật ký quan sát thiếu niên C)

____

Quy định nhận phòng tại chương trình:

Điều thứ nhất: Không được vắng hẹn hò.

Điều thứ hai: Không đến muộn về sớm.

Điều thứ ba: Mỗi tối trước khi đi ngủ phải chọn một người viết thư bày tỏ tình cảm.

Ở lối vào của vườn hoa, có một bảng đen nhỏ.

Chữ phấn hoạt hình nói điều gì đó không quá dễ thương.

Ánh mắt của Trần Mộ Dã đã dán chặt vào đó hồi lâu, trên mặt lộ ra một tia chán nản nghĩ là mình đã lên nhầm thuyền.

“Đi thôi.” Một lúc sau, anh mới thở dài quay đầu nhìn cô.

Trước mặt hai người là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, từ hàng rào đến trước nhà đều rải đá cuội, xuyên qua lớp kính trong suốt của cửa sổ sát đất trong phòng khách, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người sau tấm rèm.

Trần Mộ Dã cũng rất tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay cô.

Vóc người anh cao gầy vững trãi, dáng vẻ trẻ trung đặc trưng, đôi tay mạnh mẽ dễ dàng xách hai chiếc vali lớn của bọn họ vào trong.

Trình Tây nhìn anh giúp cô xách hành lý, đầu óc vừa nóng vừa rối, đang muốn tìm gì đó để nói.

“Lát nữa còn phải gặp những người khác, đột nhiên có hơi căng thẳng.”

“Đừng lo lắng.” Trần Mộ Dã thuận miệng an ủi cô: “Mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt.”

“Cũng đúng, hy vọng chúng ta không phải người cuối cùng đến đây.” Cô lẩm bẩm.

Kết quả đúng là sợ cái gì tới cái đó.

Bọn họ đi tới bậc thềm, mở cửa và bước vào, dưới đất đã đặt hai đôi dép lê.

Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân từ bên trong.

Trình Tây vừa đổi giày ngẩng đầu lên, trước mặt cô đã có thêm bốn người, ánh mắt của hai cô gái đều dừng trên người Trần Mộ Dã, có vẻ như vô cùng vui vẻ.

Trong phòng khách, mấy người không quen biết ngồi cùng nhau, bầu không khí nhất thời có hơi xấu hổ.

Bốn người đến sớm hơn rõ ràng đã trò chuyện từ trước, nói qua nói lại không ít, lại tự giới thiệu ngắn gọn bản thân với hai người một lần nữa.

Chàng trai mặc áo khoác xanh ngồi ở phía xa sô pha là Trang Tinh, mái tóc được tạo kiểu đặc biệt, khí chất nhẹ nhàng, nhưng trên khuôn mặt nghiêm chỉnh lại có một đôi mắt đào hoa, không hiểu sao trông có phần cảm giác văn nhã bại hoại.

Cô gái bên cạnh cậu là Phương Nghiên, tóc xoăn dài, ngũ quan xinh đẹp thanh tú, mặc áo khoác với áo sơ mi lụa, lúc cười rộ lên hai mắt cong cong.

Hai người họ là bạn hẹn hò hôm nay, lúc ở chung với nhau thoạt nhìn có vẻ quen thuộc hơn những người khác.

Cô gái bên cạnh là Tô Duy Anh, tóc ngắn vừa phải, khuôn mặt trái xoan, da trắng, bề ngoài có vẻ văn nghệ trí thức, nhưng trong lúc nói chuyện cảm giác lại rất thoải mái, hào phóng.

Chàng trai đối diện với cô Quý Hòa Dã, mặc quần tây đen, khuôn mặt rất đẹp trai, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, giọng nói đặc biệt dễ nghe, thái độ cũng lễ phép.

Sau khi bốn người giới thiệu xong, đến lượt bọn họ, Trình Tây ngồi phía trước cũng bắt đầu trước.

“Xin chào, Trình Tây trong ‘hòa trình trình, đông nam tây bắc tây.”Phần giới thiệu gần như giống trên xe, chỉ khác là câu cuối ùng nói thêm một câu: “Mọi người có thể gọi tôi là Cam Tử.”

“Tại sao không phải dưa hấu?” Trang Tinh ngồi chéo với cô nhanh mồm nhanh miệng hỏi, trên mặt là đơn thuần tò mò, Trình Tây có hơi xấu hổ giải thích: “Có lẽ là vì tôi thích cam hơn.”

“Chẳng lẽ cô không thích ăn dưa hấu sao?” Trang Tinh thật sự không hiểu.

“……” Trình Tây dừng lại, cố gắng sắp xếp lời nói của mình.

“Quên đi, mỗi người đều có một sở thích.”

“Cũng đúng.” Cậu gật đầu, cuối cùng chịu thua, nghiêm túc gọi cô: “Cam Tử.”

“……”

Đến lượt Trần Mộ Dã còn đơn giản hơn nhiều, lời giới thiệu của anh so với lúc ở trong xe còn ngắn gọn hơn nhiều.

“Trần Mộ Dã, ‘mộ dung đích mộ dã hứa đích dã.”

“Tên WeChat của anh là Beam phải không?” Phương Nghiên hỏi. Trong phần tự giới thiệu, thân phận Wechat của mọi người đã lộ gần hết. Quý Hòa Dã, Tiểu Dã, gần như không cần phải nói. Trang Tính đã sớm tiết lộ mình thích lướt sóng, Free chắc chắn là cậu ấy, vậy chỉ còn lại cái của Trần Mộ Dã.

Anh gật đầu, Phương Nghiên lại hỏi tiếp: “Ánh sáng?”

Lần này anh không trả lời, ánh mắt vô ý thức xuyên qua mọi người nhìn Trình Tây, trên môi mang theo ý cười lắc đầu

“Tạm thời giữ bí mật.”

Ngoại trừ Phương Nghiên và Tô Duy Anh, những người khác đều không có gì khác biệt quá lớn so với Wechat, Trình Tây, tia nắng ban mai đến cả âm đọc cũng gần như nhau.

Hai người các cô lại hoàn toàn khác nhau.

Tên WeChat của Phương Nghiên là Thuyền Thuyền, ảnh đại diện là ảnh chụp cảnh bên bờ biển, ảnh trong vòng bạn bè là chụp một buổi trà chiều, trên góc bàn có một cuốn sách, nhìn tổng thể, có vẻ điềm tĩnh và yên bình, hoàn toàn không giống dáng vẻ đại mỹ nhân rực rỡ lộng lẫy.

WeChat của Tô Duy Anh là A Li, hình đại diện là anime, vòng bạn bè là ảnh Trương Mạn Triển cosplay với hai bím tóc đuôi ngựa bạch kim.