Chương 11: Trấn bất tử 11

Khu cách ly đầy những người như anh ta nghĩa là sao?

"Toàn bộ đều….giống như địa ngục…." Field nói, trong mắt lộ ra sự sợ hãi và chán ghét cực độ, toàn thân không tự chủ được co quắp.

Berceily trong nháy mắt đã hiểu được ý của anh ta.

Những người trong khu cách ly đều giống như Field trước đây, cả người mọc đầy khối u chảy mủ và các đốm đen.

Nhưng bác sĩ nói khu cách ly là nơi cách ly những người bị nghi nhiễm.

Hắn đang nói dối.

Tiểu Mặc không thể tin được: "Vậy ngày hôm qua….." Bọn họ đã đưa Mắt Kính Đen và Nam Tân đến đó.

Berceily hơi híp mắt lại, trong nháy mắt nhìn về phía An Khang, ngữ khí cực kì lãnh đạm: "Ngày hôm qua không phải cho anh đi theo sao?"

Tiểu Mặc bị ngữ khí của cậu dọa sợ, thận trọng nói: "Anh Bạch…" Sao anh dám nói chuyện như thế với anh Khang!

Berceily nhắm mắt làm ngơ với cậu ta, tiếp tục chất vấn An Khang: "Khi anh đến khu vực cách ly đã nhìn thấy gì?"

Cậu vẫn chưa thôi miên An Khang hoàn toàn vì cậu cảm thấy điều đó không cần thiết, cũng dễ bị người chơi khác nhìn ra manh mối, bất lợi với việc hành động. Vậy nên, dưới trình độ thao túng tinh thần nhất định hắn ta vẫn bảo lưu được một bộ phận ý thức của mình.

Chỉ là cậu không ngờ An Khang lại ngu xuẩn như vậy, vào khu cách ly mà không để ý gì cả. Xếp hạng của hắn thực sự chỉ dựa vào sức mạnh à.

An Khang cảm thấy Berceily quá lớn mật, dám nói như thế với hắn, nhưng hắn cũng không tức giận được, ngược lại thành thật trả lời: " Tôi chẳng thấy gì ngoài một cái hành lang rất dài, hai bên là những căn phòng đóng chặt cửa, bên trong tối om nhìn không thấy gì, cho nên tôi đưa từng người vào phòng riêng rồi về luôn."

Berceily híp mắt: "Anh xác định không có chuyện gì khác?"

An Khang nhớ lại: "...Không có gì đặc biệt… chỉ là cực kì có mùi, mùi đặc biệt khó ngửi… tựa như, tựa như nơi này…"

Hắn đột nhiên nhận ra: "Nó có mùi giống hệt ngôi nhà này!"

Berceily cười lạnh một tiếng: "Dẫn đường, đi khu cách ly."

"Đợi đã…" Field đang nằm trên giường lập tức nói: "Không phải đã đồng ý sao, đồng ý dẫn tôi đi gặp bác sĩ…."

Berceily dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, không cảm xúc nhắc nhở: "Bệnh của anh, chính là do vị bác sĩ kia gây ra."

Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Field, dẫn đầu đi ra ngoài.

********

"Rõ ràng chính là nơi này…"

An Khang nhìn một mảnh lớn cỏ hoang khô cằn trước mặt, trong lòng cảm thấy khó hiểu: " Tôi nhớ không lầm, ngày đó con đường bác sĩ dẫn tôi đi chính là con đường này.

Hắn duỗi tay chỉ vào mảnh đất trống trước mặt: "Khu cách ly ở chỗ này, có hai dãy phòng màu đen không thấy điểm cuối."

Chỉ vào một mảnh đất trống lớn rồi nói chính xác rằng nơi này rõ ràng nên có hai dãy phòng tối nghe có vẻ kì quặc đến mức ngay cả A Tứ, người luôn lầm lì cũng phải tự hỏi liệu có phải An Khang đã bị thôi miên đến choáng váng hay không, hắn nói: "Nhưng mà ở đây không có gì cả."

Berceily lại hiếm thấy mà cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn nơi này: "Không, chính là chỗ này."

"A?" Những người khác hai mặt nhìn nhau khó hiểu.

Berceily lời ít ý nhiều nói: "Mùi."

Lúc này mọi người mới tập trung vào khứu giác của mình, phát hiện trong không khí có cùng một mùi hôi thối giống nhà Lucina.

Thậm chí càng nồng đậm hơn.

Nếu mùi trong nhà Lucina giống như mùi thối rữa của một cái xác chết lâu năm, thì mùi này giống như vô số xác chết chất lên như núi, nồng nặc như muốn nuốt chửng người ta.

Mùi nồng nặc như vậy mà vừa rồi bọn họ căn bản không phát hiện ra?

Sắc mặt Tiểu Mặc tái nhợt: "Vậy đây, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phòng đâu? Rõ ràng nơi này….thật sự không có gì…"

Berceily mím môi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía mảnh đất hoang này.

Mảnh đất này cỏ dại mọc um tùm và trải đầy đất đá, rất giống với những gì cậu đã thấy đêm qua khi đứng trước cửa sổ nhà thờ…

Nhưng nơi này cách nhà thờ khá xa.

Trong cùng một không gian sẽ tồn tại tình huống như vậy sao?

Đáp án là phủ định.

Lí do ngày hôm qua cậu nhìn thấy bên ngoài nhà thờ không phải là những ngôi nhà trong trấn mà là một vùng xác chết hay những dãy phòng tối của khu cách ly lại đột nhiên biến mất.

Là bởi vì nơi này rất có thể có hai không gian, chúng nó vốn nên tồn tại song song, không quấy nhiễu nhau lại bởi vì một lý do nào đó mà vô tình giao nhau.

Rõ ràng đang trong không gian này nhưng lại có thể nhìn thấy cảnh tượng của một không gian khác.

Berceily nói với họ suy đoán của mình.

Biểu tình của A Tứ trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Cho nên…khu cách ly vẫn ở chỗ này, chỉ là chúng ta không nhìn thấy nó vì nó ở một không gian khác?"

〈Đinh – Nhiệm vụ thăm dò cốt truyện (2/4) 〉

Trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Cốt truyện đã khai phá được một nửa suy ra giả thuyết có hai không gian là chính xác.

Nhưng cách để đi đến không gian còn lại là gì?

Phương tiện câu thông của chúng là gì?

Làm thế nào mà bác sĩ phát hiện ra hai không gian? Và làm thế nào để tự do qua lại giữa hai không gian đó?

Berceily híp mắt trầm tư.

Cậu đột nhiên nhớ tới hôm qua trong giáo đường, bác sĩ là đột nhiên xuất hiện. Nhà thờ chỉ có một cánh cửa lớn, không có tiếng mở cửa, không có tiếng bước chân, nếu không nhờ mùi thuốc trên người bác sĩ và tiếng thở hổn hển do đeo cái mặt nạ lớn thì bọn họ căn bản không thể phát hiện ra một người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.

Cho nên bác sĩ là dựa vào năng lực tự do qua lại giữa hai không gian mà đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ?

Nếu họ không kịp thời phát hiện sự tồn tại của hắn thì hắn muốn làm gì?

Không đủ dữ liệu để có được đáp án chính xác. Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ là tìm được cách tiến vào không gian khác kia.

Berceily bước vào đất hoang. Những người khác nhanh chóng đuổi theo, cùng nhau tra xét cẩn thận chỗ này, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Mùi hôi thối vẫn luôn quanh quẩn xung quanh, Tiểu Mặc vẻ mặt đau khổ nói: "Anh Bạch, chỗ này cái gì cũng không có, mà mùi còn thối nữa."

Berceily nghe vậy, không nói gì.

Xung quanh đều là mùi thối nồng nặc, nhưng vừa rồi cậu tựa hồ ngửi thấy một mùi dược liệu thoang thoảng.

Mùi hương kia cực kỳ nhạt, như thể chỉ là ảo giác của cậu.

Nhưng Berceily rất chắc chắn rằng bác sĩ đang ở đây. Bọn họ đứng cùng một nơi, chỉ là không cùng một không gian.

Cậu cẩn thận đề phòng xung quanh, cảnh giác cao độ, chỉ sợ vị bác sĩ ăn mặc giống quạ đen lại đột ngột xuất hiện, âm thầm đánh lén.

Không khí chung quanh đột nhiên ngưng trệ dị thường, Berceily sửng sốt trong giây lát, giây tiếp theo không gian bị xé toạc, cảm giác không trọng lực mạnh mẽ tràn vào trong đầu, tư duy không khống chế được mà đình trệ, rơi vào hắc ám.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu đã không còn ở mảnh đất hoang nữa.

Một mình cậu ở trong căn phòng nhỏ hẹp màu đen không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt đóng kín.

Cũng không có đèn, chỉ có một ít ánh sáng không biết phát ra từ đâu chiếu vào, miễn cưỡng soi sáng căn phòng.

Chắc là bị bác sĩ kéo vào một không gian khác.

Berceily nghĩ vậy.

Nơi này hẳn là phòng tối trong khu cách ly mà An Khang nói, nơi tập trung của những bệnh nhân "Cái Chết Đen".

Căn phòng quá nhỏ, lạnh lẽo và ẩm ướt, tản ra mùi thuốc. Trong không khí trộn lẫn mùi máu tanh và mùi hôi thối không biết đến từ đâu, đặc biệt ghê tởm.

Ngửi hồi lâu, Berceily cũng lười ghét bỏ, ngồi trên chiếc giường đơn nhỏ duy nhất trong phòng, suy nghĩ về ý đồ của bác sĩ.

Muốn biết nguyên nhân thì phải hiểu được hành động phạm tội của hắn ta.

Hắn đưa ra một loại thuốc giải độc cho những người dân trong thị trấn đã chấp nhận thần giáng nhưng lại đổi ý, tuy nhiên đó chỉ là một loại thuốc độc ghê tởm khác. Nó không những không thể xóa bỏ dấu vết của thần giáng, ngược lại còn làm người ta giống như nhiễm viruss Cái Chết Đen.

Hắn vì sao muốn làm như vậy?

Vì sao muốn đưa họ vào khu cách ly?

Các loại phỏng đoán đều không có kết quả, cậu chỉ có thể hỏi đương sự. Tuy nhiên thôi miên chỉ có thể thực hiện được khi nhìn thấy người.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào cánh cửa sắt duy nhất trong phòng.

Một lúc sau, trên tay cậu xuất hiện một chiếc chìa khóa đổi được từ hệ thống.

〈Tên đạo cụ: Chìa khóa vạn năng. Tác dụng: Mở tất cả các ổ khóa trên thế giới, vật phẩm dùng một lần. Cấp C.〉

Cũng may người xem tặng rất nhiều quà, nếu không cậu thật sự luyến tiếc bỏ ra 3000 điểm để đổi lấy một thứ như vậy.

Cánh cửa mở ra vô cùng thuận lợi.

Ngoài cửa giống như An Khang nói, là một cái hành lang dài không thấy điểm cuối, những căn phòng màu đen được phân bổ ở hai bên hành lang, mang phong cách u ám và tối tăm.

Ngoài cửa không một bóng người, Berceily dọc theo hành lang hướng đến chỗ có ánh sáng, đến gần mới phát hiện ánh sáng đó còn trộn lẫn một màu đỏ nhàn nhạt.

Cuối hành lang còn có tiếng tiếng mưa rơi tí tách, thậm chí còn có xu hướng to dần.

Không gian này là một ngày mưa.

Đúng như dự đoán, bên ngoài có đồng cỏ cằn cỗi vô tận, mặt trăng bị mây đen che phủ, nhưng với ánh sáng đỏ rực thì có thể phán đoán rằng mặt trăng trên đầu chắc chắn là trăng máu cậu nhìn thấy đêm qua.

Chỉ là mặt đất không đầy xương như những gì cậu thấy tối qua, cậu cũng không thấy chuột… và người đàn ông đó.

Nghĩ đến người đàn ông kia sắc mặt của Berceily liền tối sầm.

Cậu đang thầm chửi rủa trong lòng, đột nhiên eo cậu thắt lại, một sợi tơ hồng mỏng chắc chắn quấn lấy eo cậu. Cậu phản ứng nhanh chóng rút con dao găm giấu trong tay áo ra, chém xuống.

Nhưng sợi tơ hồng tưởng chừng như mảnh mai lại không thể cắt đứt được, càng ngày càng nhiều sợi tơ quấn vào nhau, chẳng mấy chốc đã xoắn lại thành một sợi dây thừng dày dặn, trực tiếp kéo Berceily từ khu cách ly vào làn mưa.

Cả thân thể gần như dán vào nam nhân.

Cậu muốn lùi lại nhưng càng bị sợi tơ hồng trói chặt hơn.

Berceily cảm thấy tức giận chưa từng có, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó lại là anh!"

Người đàn ông cười khẽ: "Ta là đang cứu ngươi."

Quay đầu lại, Berceily thấy ở vị trí mà cậu vừa đứng, không vì cậu rời đi mà trống rỗng.

Bác sĩ mang mặt nạ mỏ chim đang đứng ở nơi đó, trong tay cầm một cái ống chích to bằng cánh tay trẻ con, đầu kim tiêm lóe lên hàn quang.

Tiếng mưa đã che lấp những hành động yếu ớt khác, bác sĩ xuất hiện ở phía sau cậu nhưng cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Bác sĩ tựa hồ còn muốn xông tới, nhưng lại e ngại người đàn ông mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai Berceily: " Vì ngươi đã bảo quản tốt đôi mắt mỹ lệ này, ta sẽ giúp ngươi."

Tơ hồng lấy một loại tốc độ cực nhanh đâm đến bác sĩ, mà bác sĩ đứng ở nơi đó căn bản muốn tránh cũng không thể tránh.

Berceily lại lập tức muốn ngăn cản: "Không cần!"

Rất nhiều câu hỏi còn chưa có lời giải, bác sĩ hiện tại chưa thể chết được.

Tơ hồng khựng lại một giây, ngay sau đó, bác sĩ nhân cơ hội biến mất tại chỗ.

Thu hồi tơ hồng, người đàn ông dựa vào chiều cao ưu việt nhìn xuống Berceily, cười như không cười: "Không cần?"

Lúc này Berceily thập phần chật vật, cả người cậu sũng nước mưa, mái tóc vàng ướt dầm dề dán vào hai má, đôi tay bị tơ hồng buộc chặt ở sau người, hai chân cũng bị quấn lại.

Mà trên đầu người đàn ông lại có một chiếc ô tạo bằng tơ hồng, ngăn cách hoàn toàn làn mưa với y, còn Berceily dựa gần như vậy lại chẳng được che chắn chút nào.

Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh bướng bỉnh và giận dữ của Berceily, nam nhân hỏi: "Có phải ta đã nói rằng, lần gặp mặt tiếp theo, ta sẽ gỡ xuống đôi mắt của ngươi đúng không?"

Thấy biểu cảm Berceily bất biến, ngầm tăng lên lực đạo tránh thoát, y lại chậm rì rì nói: "Ta chưa muốn làm, vậy mà không nghĩ đến, ngươi sẽ tự mình đưa tới cửa. Ai, thực đáng tiếc, ta còn chưa tìm được vật chứa thích hợp."

Hoàn toàn không thể tránh thoát, thậm chí càng dùng sức, tơ hồng trên người quấn càng chặt, dây nhỏ siết vào thịt, truyền đến đau đớn.

Berceily cùng y đối diện, đôi mắt được nam nhân gọi là đẹp nhất trên thế giới tràn đầy khıêυ khí©h cùng châm chọc: “Phải không, vậy, thì, thật, sự, đáng, tiếc.”

Người đàn ông lại cười, mấy sợi tơ hồng đột nhiên căng ra, như lưỡi dao xẹt qua áo vest của cậu.

Chẳng bao lâu, chiếc áo khoác không quá dày của cậu bị xé rách thành những mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.

Chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng mỏng manh trên người bị nước mưa làm ướt, gần như trong suốt.