Chương 12: Trấn bất tử 12

Chiếc áo hoàn toàn không còn che được gì, lớp vải trong suốt dán vào người cậu, phác họa những đường cong mịn màng.

Nam nhân đặt bàn tay lên eo cậu, thong thả vuốt ve.

Y rũ mắt, con ngươi đen láy ẩn chứa sự giảo hoạt, đem tất cả "phong cảnh" thu hết vào đáy mắt.

"Không đáng tiếc, ta đột nhiên phát hiện ra một vật chứa phù hợp tuyệt đối." Người đàn ông đột nhiên nói một câu không rõ ý tứ.

Berceily ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, đôi mắt hơi đỏ lên vì nước mưa. Nếu bỏ qua biểu tình hung ác thì thật ra có vẻ hơi đáng thương.

Chỉ là cho dù có rơi vào thế hạ phong, lòng tự tôn và kiêu ngạo của Berceily cũng không cho phép bản thân cậu lộ ra sự yếu thế.

Nhưng dáng vẻ ấy lọt vào trong mắt nam nhân lại là một phong cảnh khác.

Y hơi nghiêng người về phía trước, môi gần như dán vào dái tai Berceily, chiếc ô được tạo thành bởi những sợi tơ hồng trên đầu y cuối cùng cũng đồng thời che hai người họ. Hơi thở ấm áp phả vào cổ Berceily khiến cậu không khống chế được cơ thể mà rùng mình: "Thân thể của em cũng rất đẹp."

Y hơi mở rộng khoảng cách giữa hai người, để cả khuôn mặt Berceily đều ở trong tầm mắt của mình, ánh mắt như có thực thể quét qua từng chi tiết trên khuôn mặt, bổ sung: "Là vật chứa hoàn mỹ."

"Biếи ŧɦái." Berceily lạnh lùng phun ra hai chữ, ánh mắt như sắp hóa thành băng.

Người đàn ông bị gọi là biếи ŧɦái lại cười, nhìn chằm chằm vào mắt Berceily với vẻ thích thú: " Ta đã sớm phát hiện, nó thực đặc biệt, bên trong như cất giấu lốc xoáy, muốn đem người ta hút vào trong."

Y nói chính là đôi mắt của Berceily.

Mỗi lần bọn họ đối đầu, người kia luôn kiên trì không ngừng muốn phá phòng tuyến tinh thần của y, cố gắng kiểm soát y.

Kỳ thực lần đầu gặp mặt, y không có phòng bị, suýt nữa đã trầm luân trong nháy mắt, tia mê luyến trong mắt y Berceily thấy ngày hôm qua cũng không phải ảo giác.

Cho nên khi y hoàn hồn, phản ứng đầu tiên chính là muốn bóp chết đối phương.

Nhưng cuối cùng y không làm điều đó.

Bởi y vì cảm nhận được sự mới mẻ và hưng phấn đã lâu chưa được thấy.

Giống như khi thợ săn phát hiện một con mồi thú vị cũng không vội vã lấy mạng nó, mà thích thú ác liệt trêu đùa, xem nó sợ hãi, khủng hoảng, liều mạng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể khuất phục dưới họng súng của thợ săn.

Berceily nghe được lời này sắc mặt khẽ biến, cư nhiên bị phát hiện.

Nhìn dáng vẻ này chỉ có thể…

Cậu nhìn vào đôi mắt người đàn ông, thì thầm.

"Ngươi nói cái gì?" Người đàn ông nhướng mày, tiến lại gần.

Berceily nheo mắt, hung hăng dùng đầu đập vào chiếc mũi cao thẳng của người đàn ông.

Sống mũi mỏng manh đột nhiên bị một đòn nặng nề. Trước khi người đàn ông kịp hồi phục sau đòn tấn công trẻ con này thì Berceily đã biến mất trước mặt anh.

Tơ hồng bởi vì mất đi người để trói mà vô lực rơi xuống đất. Thật lâu sau, người đàn ông cười khẽ, trong mắt tràn đầy sự hứng thú.

Thật là quá thú vị.

Phòng sưu tập của y rất nhanh liền sẽ nghênh đón vật phẩm đẹp nhất, đặc biệt nhất.

****

Berceily trở lại căn phòng trong khu cách ly.

Vừa rồi cậu sử dụng đạo cụ dịch chuyển tức thời "Súc địa thành thốn", nhưng đạo cụ này đã tiêu tốn hết một nửa số điểm của cậu.

Hơn nữa nếu người đàn ông đó không quá kiêu ngạo tự phụ thì không nhất định cậu có thể đánh lén thành công, càng không phải nói có thể nhân cơ hội sử dụng đạo cụ này ngay dưới mí mắt y.

Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, biểu tình Berceily trở nên khó coi và ngưng trọng, còn mang theo sự tức giận không thể kiềm chế.

Cậu mắc chứng thiếu hụt cảm xúc bẩm sinh. Rất khó để khiến cậu quan tâm những thứ bên ngoài, huống chi là phản ứng lại. Thực ra điều này rất khó chịu, hoặc có thể nói là cô đơn, mà ngay cả việc hiểu ý nghĩa của từ "cô đơn" cũng quá khó khăn với cậu, cuộc sống như vậy cuối cùng rất buồn chán.

Cho đến khi bị kéo vào thế giới vô hạn này.

Những phó bản kinh dị, sự đe dọa của cái chết, cuối cùng đã khiến cậu cảm nhận được một chút kí©h thí©ɧ.

Cậu thậm chí nghĩ rằng thế giới vô hạn lưu này phù hợp với bản thân cậu hơn thế giới ban đầu.

Chỉ là không ngờ, lần đầu tiên cảm xúc của cậu biến động mạnh mẽ là khi gặp gỡ người đàn ông ấy, sự nhục nhã và tức giận liên tiếp tấn công vào tâm trạng bình tĩnh trước đó.

Đây là lần đầu tiên Berceily trải nghiệm sự tức giận.

Cảm giác rất không tốt, rất tồi tệ.

Ước gì có thể lột da và tra tấn người đàn ông ấy, trả lại mọi sự nhục nhã đã chịu gấp đôi.

Tuy nhiên, hai lần gặp mặt đã cho Berceily biết rõ rằng người đàn ông đó rất mạnh, cực kỳ mạnh.

Thuật thôi miên toàn năng của cậu ở trước mặt nam nhân lại yếu ớt không chịu nổi một đòn, bị nhìn thấu dễ như trở bàn tay.

Còn có những sợi tơ hồng do ánh trăng hình thành, ở khắp mọi nơi và cực kì đối phó.

Biện pháp duy nhất chính là mau chóng kiếm được thật nhiều điểm, cùng hệ thống trao đổi, cường hóa tinh thần lực của chính mình.

Chỉ cần một ngày tinh thần lực của cậu vượt qua nam nhân, cậu có thể hoàn toàn khống chế được hắn.

Cậu tin tưởng ngày này sẽ không đến quá muộn.

…….

【Cuối cùng đã ổn rồi, vừa nãy có chuyện gì vậy, sao lại mất kết nối phòng livestream?】

【Chữ "lại" của lầu trên là thật đặc biệt.】

【Đúng vậy, tôi đã gửi email khiếu nại cho nhà phát triển game rồi. Luôn luôn mất kết nối một cách vô lý thực sự ảnh hưởng đến trải nghiệm xem, trước đây không bao giờ có chuyện này!】

【...Tôi nhớ rõ là trước khi mất kết nối, anh Bạch đã ra khỏi căn phòng tối phải không?】

【Đúng vậy, anh ấy sao lại vẫn còn ở trong căn phòng tối? Đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian vừa rồi!?】

【Còn áo khoác của ảnh? Sao toàn bộ áo ướt hết vậy?】

【Sự quyến rũ khi ướt áo... Xin lỗi đã đi lạc đề.】

【Lầu trên không đứng đắn…】

【Tuy là thế nhưng mà... Tôi cũng muốn nói tôi cũng không đứng đắn…】

……..

Berceily không biết rằng phòng livestream của mình vừa mới bị ngắt kết nối, cậu trực tiếp ngồi lên giường đơn duy nhất trong căn phòng nhỏ, chuẩn bị nghỉ một chút.

Cậu không lo lắng về việc bác sĩ sẽ đột ngột vào, vì bác sĩ đã thấy cậu ở ngoài khu cách ly rồi, không thể đoán được cậu lại tự mình quay trở về.

Với suy nghĩ như vậy, cậu thoải mái nằm dựa lưng trên giường nhỏ, trong giây tiếp theo —

Cửa được đập mạnh từ bên ngoài, ánh mắt của Berceily chạm tới cơ bắp căng tràn của An Khang.

Ngay sau đó là giọng điệu lo lắng của Tiểu Mặc: "Có đúng là căn phòng này không..."

Berceily : "..."

Thật là thời điểm tuyệt vời để họ xuất hiện.

"Anh Bạch! Anh ổn chứ?" Tiểu Mặc đi vào và khi thấy dáng vẻ của Berceily thì rất kinh ngạc: "...Anh Bạch... Tại sao áo quần của anh ướt vậy...?"

Berceily chỉ kéo cà-vạt ra và không nói gì.

Cậu đã suy nghĩ về việc đổi một bộ quần áo mới với hệ thống, nhưng điểm tích lũy hiện tại quá ít và quý giá, cậu không muốn lãng phí chút nào.

Cậu nhìn An Khang.

Ngay lập tức, An Khang sử dụng điểm tích lũy của mình để đổi một bộ quần áo giống hệt như trước đây và mang đến trước mặt Berceily.

Berceily nhận bộ quần áo, các thành viên khác đều có ánh mắt mà rời khỏi phòng.

May là có An Khang - kho chứa điểm di động, số điểm tích lũy của đại lão trên bảng xếp hạng đủ cho cậu sử dụng trong phó bản cấp bậc này.

Cậu bắt đầu thay quần áo.

【Ah, màn hình lại đen rồi, có gì mà khán giả nạp vip như tôi không thể xem được!】

【Gần đây quản lý càng ngày càng nghiêm khắc, thậm chí thay áo cũng bị đen màn hình, trước đó An Khang không phải đã livestream cái gì đó sao.】

【Thực ra lần trước phòng livestream của An Khang cũng bị khóa, trong khoảng thời gian đó anh ấy không nhận được khoản thu nhập từ việc tặng quà.】

【Đm, muốn xem anh Bạch!】

【Muốn xem +1】

……

Sau khi thay đồ, Berceily đi ra ngoài để trao đổi thông tin với họ.

Hóa ra, An Khang đã phá tung từng căn phòng tối trên hành lang để tìm thấy tất mọi người trong nhóm.

Berceily hơi nhíu mày: "Những căn phòng tối khác như thế nào?"

Khi nhắc đến điều này, biểu cảm của các thành viên khác ngay lập tức trở nên khó tả. Tiểu Mặc nói: "Có cái giống với Field ... và có cái còn nghiêm trọng hơn..."

Nghiêm trọng tới mức nào?

"Hoàn toàn không giống con người." A Tứ bổ sung.

Berceily lại đột nhiên nghĩ đến: "Có thấy hai người kia không?"

Cậu hỏi về Nam Tân và Mắt Kính Đen.

"Nam Tân không tìm thấy, nhưng tôi đã thấy Mắt Kính Đen." Tiểu Mặc cảm xúc phức tạp: "Anh ta cũng..."

Berceily không nói gì, cậu quay người nhìn vào hành lang sâu xa, trán nhăn chặt, cảnh tượng đơn điệu và kỳ lạ phản chiếu trong mắt cậu thành một biển xanh sâu thẳm.

Không đúng, không phải như vậy.

Bác sĩ đã dùng rất nhiều công sức để xây dựng khu vực cách ly lớn trải dài trong hai không gian chỉ để làm cho tất cả mọi người bị bệnh sao?

Nếu chỉ là vậy thì hoàn toàn không cần có khu cách ly, giống như Field, chỉ cần...

Berceily luôn có cảm giác rằng có vẻ họ đã bỏ sót điều gì đó.

Đột nhiên, trong đầu Berceily lóe lên linh quang.

Cậu bước nhanh đến nơi sâu nhất trong hành lang.

Những người khác nhanh chóng đuổi theo bước chân cậu.

Ở cuối hành lang là một căn phòng hình vuông toàn bộ được sơn đen, chỉ khác là nó không ở hai bên mà ở giữa theo hướng của hành lang. Tuy nhiên, điều này cũng dễ hiểu, vì đây là căn cuối cùng, cho nên căn phòng này không có gì đặc biệt.

Tiểu Mặc nhìn Berceily đứng trước cửa phòng , cẩn thận hỏi: "Anh Bạch?"

Berceily liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía An Khang.

An Khang hiểu ý, tiến lên và giơ nắm đấm lên cao. Một tiếng "bùm" vang lên và cánh cửa sắt rơi xuống.

Berceily bước vào trong.

Cảnh trong phòng thực sự như cậu đã suy đoán, hoàn toàn khác biệt so với cấu trúc bên trong các căn phòng tối.

Bàn làm việc và các thiết bị kỳ quặc có hình dạng khác nhau, trong ống nghiệm trên bàn chứa các chất lỏng không rõ màu sắc. Một số chất thử còn đang xảy ra phản ứng hóa học, liên tục nổi bong bóng khí.

Đây là phòng thí nghiệm của bác sĩ!?

Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là liệu có thuốc giải ở đây không!?

Chỉ có Berceily nhăn mày và đi thẳng đến trước cái tủ hình chữ nhật cao gần bằng một người.

Chiếc tủ được phủ vải trắng, để trong căn phòng màu đen này cực kì nổi bật.

"Tiểu Mặc đi theo sau: "Đây là…?"

Berceily nắm lấy một góc của tấm vải trắng và mạnh mẽ kéo xuống.

"Ôi má ơi!"

Tiểu Mặc mắt chữ a mồm chữ o.

Trong tủ có một thiếu niên.

Tủ cũng là màu đen thui, chỉ khác là cánh tủ được làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong. Thiếu niên ngâm trong chất lỏng trong suốt, đôi mắt khép chặt.

"Anh Bạch... cái này có phải là người sống không?"

"Không phải, cậu ta đã chết rồi." Berceily nhìn vào khuôn mặt vừa lạ vừa quen của thiếu niên trong tủ, nhắc nhở: "Anh đã gặp qua ở phần cốt truyện trước."

Tiểu Mặc "A" một tiếng, anh ta càng ngạc nhiên hơn khi nhớ lại.

Thật không thể tin được rằng thiếu niên này lại chính là người xuất hiện trong phần giới thiệu trước đó, người than phiền với Thượng Đế và hỏi sao Nữ Thần Hera không ban cho con người sự sống vĩnh cửu!