Chương 4: Trấn bất tử 4

Một đêm qua đi.

Trời tờ mờ sáng, nhưng so với đêm hôm trước cũng chẳng sáng hơn được bao nhiêu. Thị trấn nhỏ dường như đã mất đi Mặt Trời và Mặt Trăng, dù ngày hay đêm thì bầu trời cũng tối đen như nhau. Nhưng dù vậy, người dân trong trấn vẫn giữ thói quen làm việc vào ban ngày và nghỉ ngơi vào ban đêm.

Nhóm sáu người bọn họ trải qua đêm đầu tiên ở thị trấn nhỏ một cách suôn sẻ, nhưng từ sáng sớm ông lão đã gõ cửa phòng từng người và đuổi họ đi.

Thật ra cho dù ông lão không đuổi họ thì bọn họ cũng sẽ chủ động ra ngoài, dù sao nhiệm vụ chính của đội cũng là khám phá cốt truyện và thực hiện nguyện vọng của một người dân.

Hiện tại sáu người đang ở trên con đường cạnh quảng trường trước đó, ngoại trừ Berceily vẻ mặt bình thường thì những người khác đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thở mạnh. Dù sao sáng sớm ai cũng đã nhìn thấy An Khang lão đại đứng ở đó, khỏa thân gì đấy, thật sự quá kí©h thí©ɧ...

An Khang đen mặt, gân xanh nổi đầy đầu. Dưới tác dụng thôi miên của Berceily, hắn tự cho rằng mình có tật xấu, nhưng có tật xấu cùng với bị người ta phát hiện tật xấu là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nếu không phải không được phép tổn thương người chơi khác thì hắn hận không thể gϊếŧ hết những người có mặt tại đây!

Berceily biểu tình bình tĩnh đứng một bên, giống như thờ ơ với mọi thứ, chỉ có khóe môi hơi nhếch mới lộ ra tâm tình không tồi của cậu.

Chà, đêm qua ngủ rất ngon nha.

Đường phố trong thị trấn vẫn ít người đến đáng thương nhưng cũng còn có chút hơi thở người sống, không đến mức làm trấn nhỏ hoang vu nhìn như một tòa thành chết.

Sáu người đang trên đường thì đột nhiên bị một người phụ nữ chặn lại.

Người phụ nữ có mái tóc xoăn màu nâu, mặc chiếc váy đỏ loang lổ, lưng còng, nước da xanh xao, gầy gò, khuôn mặt hóp lại khiến đôi mắt đã to nay lại càng sâu và lồi hơn. Có lẽ để bớt nhợt nhạt mà cô tô một lớp son đỏ tươi như máu.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm sáu người, ánh mắt đờ đẫn, con ngươi đỏ ngầu lòi ra, túi da khô héo không che nổi tròng mắt, có lẽ giây sau nó sẽ rơi khỏi hốc mắt, hiệu ứng kinh dị đạt đến đỉnh điểm, làm người khác thấy khó chịu.

Cô không nói lời nào, cứ như vậy nhìn bọn họ, thỉnh thoảng còn chun mũi ngửi ngửi, giống như đánh hơi thứ gì đó.

Nam Tân và người mới Tiểu Mặc suýt nữa còn tưởng rằng nhìn thấy nữ quỷ hiện hình, hai người sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, không dám kêu to. Lúc này người phụ nữ đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn giống như ông lão lúc trước:" Người nơi khác, các ngươi làm sao đến được đây?"

" Ta...Chúng ta đi ngang qua...." Kính Đen nuốt nước miếng nhìn người phụ nữ kỳ lạ trước mặt, lặp lại lời đã nói với ông lão ngày hôm qua.

" Thế à..." người phụ nữ lẩm bẩm vài câu khiến người nghe không hiểu, sau đó khóe miệng hiện lên vòng cung quỷ dị, lộ ra hàm răng dính son môi đỏ tươi, nàng dường như đột nhiên vui sướиɠ, giọng nói thô ráp cố gắng làm nổi bật sự nữ tính của một cô gái, nghe rất khó chịu: " Tôi tên là Lucina, chào mừng đến với Thị trấn Bất Tử."

Không biết từ khi nào cư dân thị trấn đã tụ tập lại con đường này, vây sáu người ở trung tâm, ánh mắt ai cũng đυ.c ngầu đờ đẫn, nhưng khóe miệng lại cong lên giống hệt nhau, mũi chun lại, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cổ họng của họ dường như đã bị thiêu đốt, giọng nói thô ráp khó nghe:" Chào mừng đến với Thị trấn Bất Tử."

【Má ơi, bọn họ còn là người sao? Một đám nhìn không khác gì cái xác không hồn, hơn nữa mặt của họ bị chuột rút à? Kết hợp với bối cảnh âm u này thật sự giống với phim kinh dị.〈Sợ hãi.jpg〉】

【Tôi dựa vào mình, làn đạn hộ thể.】

【Tôi vẫn luôn không dám xem phó bản thần quái, không nghĩ tới loại phó bản sinh tồn này cũng có cốt truyện kinh khủng như vậy. Thử tưởng tượng một đám người so với quỷ còn giống quỷ hơn vây quanh người, còn lộ ra nụ cười quỷ dị này. Mẹ ơi quá dọa người!】

【Không, không ai thấy lạ hả? Phó bản này không phải tên Thị trấn Tari à? Thị trấn Bất Tử là cái gì? Lucina này là người phụ nữ ở phần đầu câu chuyện đúng không? Nó thay đổi như nào vậy?〈Nghi ngờ.jpg〉】

【Đúng thế, và số lượng người trong thị trấn đã giảm xuống. Trước đó, không tính trẻ vị thành niên thì số người vẫn ngồi chật cứng một nhà thờ lớn.】

【Nhà ở cũng dột nát, nếu có người ở thì sao không sửa lại? Nhà như thế quá nguy hiểm.】

【 Hơn nữa.... Đây là ban ngày mà, vì cái gì không có Mặt Trời? Dù cho trời đầy mây cũng không tối đến thế đi? Quá quỷ dị.....】

**********

Người xem có thể nghĩ đến, tất nhiên người chơi cũng nghĩ ra được.

Berceily khẽ cau mày. Từ khi bọn họ bước vào phó bản này, chỗ nào cũng lộ ra sự quái dị.

Bầu trời đen kịt bất kể ngày đêm, tượng nữ thần Hera phủ vải đen, những ngôi nhà bỏ hoang, ông già tính tình quái đản sống trong biệt thự sau nhà thờ... cùng với nhóm cư dân cực kì quỷ dị này, tất cả đều mang hơi thở bí mật.

Thị trấn Bất Tử, một cái tên nghe có vẻ mang điềm xấu.

"Bất tử" có lẽ tương ứng với "trường sinh" được nhắc tới trong cốt truyện, nhưng rõ ràng cái trước nghe có vẻ đáng ngại hơn. Tại sao lại đổi tên như vậy cho một thị trấn nhỏ?

Chuyện gì đã xảy ra khiến một thị trấn ấm áp và đầy nắng trở thành thế này?

Rõ ràng ban đầu mọi người đều rất tin tưởng vị thần trong tín ngưỡng của họ, thường có các nhóm thờ cùng mỗi tuần, vậy mà hiện giờ tượng nữ thần Hera lại bị một tấm vải đen che phủ, giáo đường đông đúc cũng bị bỏ hoang, và thậm chí bồ câu trắng xung quanh quảng trường cũng biến thành quạ đen.

Tín ngưỡng, trường sinh, thị trấn Bất tử...

Nụ cười kì lạ của người dân thị trấn phản chiếu trong đôi mắt xanh của Berceily, ký ức của cậu lại đang hồi tưởng về nội dung cốt truyện, khi cậu bé đưa ra câu hỏi vì sao thần không ban cho bọn họ sự sống vĩnh cửu, biểu cảm của những người dân trong trấn khác nhau hoặc sợ hãi hoặc là bừng tỉnh đại ngộ. Hình ảnh tương phản mãnh liệt khiến cậu thanh tỉnh.

Một suy đoán khó tin dần hiện ra trong tâm trí... Nếu họ thật sự cầu xin thần linh ban cho họ sự trường sinh thì sao?

Hoặc là... thần thật sự ban cho bọn họ cuộc sống vĩnh cửu?

********

Lucina " nhiệt tình" mời sáu người đến nơi ở của mình.

Tuy rằng mọi người đều thấy cực kì không thích hợp, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ chính khám phá cốt truyện thì việc đi theo Lucina xuất hiện trong cốt truyện không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Nhà của Lucina ở phía tây thị trấn, cách nhà thờ và quảng trường một quãng. Trên đường đi, Berceily thấy rõ ràng những bông hoa tường vi trước nhà cô đã khô héo từ lâu, chỉ còn vườn hoa trụi lủi và những chiếc lá khô mục nát trong bồn hoa chứng minh nó đã từng sinh trưởng rực rỡ ở đây.

" Quý khách thân mến, hành trình mệt mỏi, các ngươi có đói bụng không? Đã rất lâu rồi không có người thưởng thức tay nghề của ta." Lucina mang từ phòng bếp ra một đĩa bánh ngọt, lúc cười lại lộ ra hàm răng dính đầy son đỏ: "Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được những chiếc bánh ngon lành này được làm từ gì đâu. Mau nếm thử đi!"

Nhất thời cả sáu người cũng chưa dám động đến đĩa bánh ngọt kia.

Berceily nhìn chiếc đĩa sứ dính đầy dầu mỡ cơ hồ không nhìn ra màu trắng, bánh ngọt hình vuông màu vàng trắng còn trộn lẫn chút đỏ còn mang một mùi hương kì lạ nồng nặc... Ai mà hạ mồm được?

Giống như lời cô nàng, có quỷ mới biết nó làm bằng gì.

Không chỉ riêng đĩa bánh ngọt này, toàn bộ bên trong ngôi nhà đều rất bẩn, bốc lên mùi ôi thiu nồng nặc. Hai ngọn nến thắp sáng cả căn phòng khách nhỏ, cũng làm người ta thấy rõ toàn bộ những đồ vật cũ nát dơ bẩn trong phòng khách, gần như không thể nhìn ra màu sắc của sàn nhà, cả ghế sofa bọn họ đang ngồi cũng dính đầy những vệt nước đen kịt không rõ nguồn gốc.

Nơi ở của con người có thể bẩn đến như vậy sao? Người phụ nữ này không bao giờ quét dọn nhà cửa à?

Không khí vừa hôi thối vừa trầm mặc.

" Không ăn sao?"