Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Thần Luôn Muốn Đem Tôi Giấu Đi

Chương 6: Trấn bất tử 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nơi Lucina dẫn họ tới thế mà lại là nhà thờ.

Đây cũng từng là biểu tượng của thị trấn.

Toàn bộ nhà thờ sử dụng kiến trúc phương tây, đặc biệt là mái vòm to và cao tạo cho người nhìn cảm giác uy nghiêm và trang trọng.

Nơi đây đã từng được trang trí lộng lẫy, mái vòm lớn tắm trong ánh sáng của thần, vô số tín đồ ra vào. Nhưng giờ phút này lại trơ vơ một mình dưới bầu trời tối đen, chỉ có bầy quạ đen mắt đỏ đậu trên đỉnh mái vòm, từng mảng tường lớn bong tróc, góc tường giăng đầy mạng nhện.

Nhà thờ không có tín đồ sẽ mất đi thần tính của nó.

Lucina dừng ở trước cửa, cực kỳ kháng cự với nhà thờ: "Các vị phải tự mình vào thôi, nhớ đừng tin bất kỳ lời nói nào của những bác sĩ đó, mỗi một câu của bọn họ đều là xúi giục các ngươi phản bội thần, nực cười và ngu xuẩn."

Berceily cong mắt cười, đẹp trai và vô hại: "Được thôi, quý cô Lucina."

【Anh Bạch, nụ cười của anh mười điểm.〈Đầu chó.jpg〉】

【Thôi miên sư thật sự quá mạnh, có thể thao túng tất cả NPC à? Là bàn tay vàng quá lớn rồi? Còn cần chơi phó bản nữa à?】

【Lầu trên, đầu tiên đây là năng lực của chính anh í được chưa, cũng không phải bàn tay vàng hệ thống cho, hơn nữa ai chẳng biết tinh thần của mỗi người là giới hạn, nếu một người thao túng nhiều người thì não của người đó sẽ phải chịu bao nhiêu gánh nặng? Chắc không có khả năng tồn tại tình huống cùng một thời điểm mà thôi miên nhiều người đâu.】

【Đúng thế, hơn nữa tôi cảm thấy Berceily thôi miên người khác cũng không sâu lắm, chắc chắn không thể hoàn toàn khống chế hai người cùng lúc được. Ván trước cậu ta chỉ thôi miên hoàn toàn một viện trưởng, người viện trưởng trực tiếp trở thành một con rối, quá kinh khủng!】

【 Trừ khi Berceily dùng tích phân để tăng cường năng lực thôi miên còn không thì chẳng biết có làm được không. Trời má, tôi đột nhiên có linh cảm sau này Berceily nhất định đứng đầu bảng xếp hạng! Thế không phải là tôi đang chứng kiến một ngôi sao đang dần sáng à!】

【Có dự cảm +1. Hơn nữa dáng vẻ ảnh quá giống tình nhân trong mộng của tui! Tặng vàng tặng vàng, anh Bạch, nhanh đến bên em, fan bạn gái không bao giờ thừa nhân thất bại!】

【...Chỉ có tôi là fan mama hả? Em ấy thực sự nhìn rất giống thiên sứ không nhiễm bụi trần trong truyện cổ tích nha, tôi hoàn toàn không dám mơ ước ẻm, cảm giác sẽ khinh nhờn ẻm. Cục cưng thiên sứ, mama yêu con!】

……..

Trái với không khí âm u khắp trấn nhỏ, bên trong nhà thờ thắp những ngọn đuốc hiếm thấy, vách tường dát đầy lá vàng, so với biệt thự và nhà của Lucina thì sáng sủa hơn rất nhiều.

Trong nhà thờ rực rỡ sắc màu của tranh kính hoa đồng, trên tường treo những bức tranh đầy màu sắc và bức tượng nữ thần Hera bị gãy tay nhưng không bị phủ vải đen, tất cả đều cho thấy nơi đây khác với thế giới ngoài kia.

Bước vào nhà thờ, nhóm của Berceily đã ngửi thấy trong không khí tỏa ra mùi cồn không phù hợp nhà thờ tôn giáo.

Sáu người bước lên sàn đá cẩm thạch màu xám, nhìn hết xung quanh nhưng không thấy bóng dáng một người nào khác.

An Khang vỗ vai Kính Đen, Kính Đen lập tức hiểu ra lớn tiếng hỏi: "Có ai không? Ở đây có bác sĩ sao?"

Đáp lại hắn vẫn là không gian trống rỗng.

Berceily cảm giác được có gì đó không đúng nghiêng đầu, lỗ tai khẽ nhúc nhích.

Cậu hình như nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ, vừa rồi vào cửa ngoại trừ mùi cồn, hình như còn có mùi thảo dược thoang thoảng… Giống như đang ở—

Đằng sau!

Cậu đột nhiên quay đầu lại, bất ngờ đối diện với một cái mỏ chim rất lớn!

Theo bản năng cậu trực tiếp dùng tay không nắm lấy mỏ chim dùng sức vung sang trái—

Bóng đen không kịp đề phòng bị cậu ném xuống đất.

"Thứ gì?!" An Khang tức khắc tiến vào trạng thái công kích, cơ bắp trên cánh tay nổi lên. Sáu người nhìn xuống đất, thấy một người mang mỏ chim chật vật bò trên mặt đất.

Người chim?!

" Này… Đây là thứ gì!" Tiểu Mặc lại lần nữa sợ hãi thất thanh: "Là,là người hay là chim?"

〈Đinh— NPC chịu công kích của người chơi, hệ thống phán đoán NPC bị thương nhẹ, giá trị sinh mệnh của người chơi"Berceily" -5, giá trị sinh mệnh còn lại 95/100〉

Berceily: "....." Quên mất phó bản này không thể tổn thương NPC.

" Không phải người chim." Berceily nhìn chằm chằm NPC đã bò dậy.

Giờ phút này, người nọ hoàn toàn lộ rõ trước ánh mắt của sáu người, rõ ràng đó không phải là người chim. Đấy là một cái mỏ sinh học làm bằng da, cái mỏ kết hợp với một chiếc mặt nạ da màu đen, xuyên qua đôi mắt thủy tinh màu đỏ liền có thể cùng vị NPC trang điểm quái dị này đối mắt.

Mũ da khoa trương, mặt nạ mỏ chim kỳ dị, khăn choàng, áo choàng và quần dài đều được làm bằng da, thậm chí bất cứ nơi nào có thể tiếp xúc với không khí đều bị quấn kín mít….

Cách ăn mặc quái đản quỷ dị như vậy làm Berceily không khỏi có chút liên tưởng không tốt.

"Kẻ lạ mặt vô lễ" Người đàn ông rõ ràng rất khó chịu với cú ngã vừa rồi: "Cút ngay khỏi đây!"

Nếu cậu đoán không sai, người ăn mặc quái dị này chính là bác sĩ…. Đánh bác sĩ….

Berceily sờ sờ mũi, thầm nghĩ: Người phó bản này thật kì quái, ai cũng thích không nói tiếng nào mà đột nhiên xuất hiện sau lưng người khác.

"Xin lỗi, bác sĩ tiên sinh"

Berceily cong cong mắt, trong đôi mắt xanh biếc lại tràn ngập ý cười, xuyên qua lớp pha lê đỏ trên mặt nạ cùng đối phương đối mắt: "Ngươi không sao chứ?"

【Lại tới rồi lại tới rồi, nụ cười giả tạo quen thuộc lại xuất hiện!】

【Trời ơi, cần gì dùng nụ cười này để thôi miên, trực tiếp sắc dụ là được rồi!】

【Tự nhiên thay đổi biểu cảm, cười chết tôi hahahahaha】

【Làm sao bây giờ, tôi luôn quên mất anh Bạch đang thôi miên, mỗi lần ảnh cười như vậy tôi liền thấy ảnh như trà xanh vậy á.〈Đừng đánh tôi.jpg〉】

【Lầu trên bạn không cô đơn!】

".....Không có gì." Bác sĩ sờ sờ cái mông còn đang đau nhức, "Không đau chút nào."

Người khác: "....."

Trước đó ngươi đem cái tay ở mông bỏ ra đi.

"Phanh—"
« Chương TrướcChương Tiếp »