Chương 7: Trấn bất tử 7

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, giống như có vật nặng đập vào cửa, theo sau lại một thanh âm trầm thấp khác, tựa như có vật gì nặng nề rơi xuống đất.

Bác sĩ dừng lại, xoay người đi ra mở cửa.

"Bác sĩ! Làm ơn cho tôi uống thuốc!! Bác sĩ!!!"

Tiếng kêu la nghẹn ngào đến cực điểm, mà cảnh tượng ngoài cửa càng làm người ta sởn tóc gáy.

Một người đàn ông nằm đó, trên người trên đất tất cả đều là máu, chật vật mấp máy. Cả người bị áo choàng đen bao lấy, dáng vẻ dưới lớp áo gầy gò dị thường.

Con đường phía sau hắn là những vệt máu đỏ tươi kéo dài, cách đó không xa là một cái đùi rõ ràng thuộc về con người, tứ chi bị cụt dính đầy máu cùng bùn đất rải rác xung quanh.

Không phải cơ thể bị áo choàng bao lại nhỏ gầy bất thường mà rõ ràng là anh ta đã cụt mất tay chân

Hắn đã bị làm thành Người Lợn⁽¹⁾.

Chiếc áo choàng đen cùng vải đen trên mặt đã lộ rõ danh tính của người này, chính là Field của nhà Lucina!

Đã có chuyện gì xảy ra!?

Nửa giờ trước tuy rằng không biết vì sao Field rất đau đớn thống khổ nhưng lúc đó quanh thân hắn đều quấn vải đen cho nên bọn họ không thể nhìn ra hắn bị làm sao.

Mà hiện tại hắn như một miếng thịt nát xuất hiện trước cửa nhà thờ, chiếc áo choàng màu đen bao quanh hắn như một cái túi đựng rác bên ngoài đầy máu và bùn đất – anh ta bị kéo đến đây như một đống rác.

Ngay khi mọi người đang tự hỏi có nên đóng cửa lại không thì Lucina đột nhiên xuất hiện trên vũng máu loãng cách đó vài bước.

Không ai nhìn thấy cô ta làm cách nào đến đây cho đến khi cô ả đột nhiên đứng giữa đường, cong lưng, khóe miệng kéo dài đến mang tai, hàm răng sắc nhọn nhuốm màu đỏ tươi, nhưng lần này không còn là son môi nữa mà là máu.

Bởi vì trong tay ả là một cái tai bị cắn dở.

Đôi mắt to uể oải và đυ.c ngầu trở nên đen kịt, gần như chiếm trọn con ngươi, ánh mắt nhìn thẳng vào mọi người trong nhà thờ, nghiêng đầu nở một nụ cười đầy máu.

"Ọe…" Người mới Tiểu Mặc ngồi bệt xuống đất nôn mửa, quần ướt sũng, sắc mặt tái nhợt thiếu chút nữa ngất đi.

Ngay cả A Tứ và Kính Đen khi nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình, thiếu chút nữa ói ra.

Field chưa chết, hắn nằm liệt ngoài cửa, áo choàng đen bao bọc lấy thân hình khuyết thiếu, hắn khẩn cầu: "Bác sĩ, xin hãy cho tôi thuốc… Xin hãy cho tôi thuốc đi…."

"Mặt….mặt hắn!!" Kính Đen vẻ mặt kinh hãi, lùi về phía sau mấy bước.

Vì miếng vải đen trên mặt Field đã rơi mất, lộ ra nửa khuôn mặt chịu sự tổn thương vô cùng tàn ác. Trên mặt hắn tất cả đều là những khối u to bằng nửa quả trứng gà, lấm tấm những chấm đen dày đặc, vì những cục u đó lở loét nên không ngừng chảy ra chất lỏng vàng trắng không rõ, trộn lẫn với máu, hôi vô cùng.

Miệng anh ta đã dày đặc những chiếc răng sắc nhọn, thậm chí mũi anh ta cũng không tự chủ được mà nhô ra.

" Đưa thuốc cho ta… Cầu xin ngươi…"

"Thuốc không có tác dụng với ngươi, Field, chúc mừng ngươi đã được như ý nguyện." Đối mặt với cảnh tượng như vậy, bác sĩ chỉ để lại một câu sau đó không chút lưu tình đóng mạnh cửa, còn khóa lại.

"Là Cái Chết Đen…."

Berceily cuối cùng cũng nghĩ ra, loài gặm nhấm, khối u đầy đốm đen, bác sĩ mặt nạ quạ đen…

Vào giữa thế kỉ 14 trên Trái Đất, Cái Chết Đen là một căn bệnh nan y quét ngang Châu u, hậu quả là gần một nửa số người đã chết. Berceily từng thấy một cuốn sách miêu tả về nó: "Chảy máu cam là điềm báo trước của cái chết, đầu tiên trong đùi cùng nách của những người đó sẽ sinh ra khối u một số to như quả táo hoặc quả trứng… Những cục u sẽ từ hai nơi đó lan ra toàn thân, sau đó xuất hiện những đốm đen dày đặc, đặc biệt là ở cánh tay và đùi, hầu như tất cả những người có triệu chứng này sẽ chết trong vòng ba ngày, những người sống sót đã tập trung lại tại một nhà an toàn, tự nhốt mình và sống cẩn thận."

Đó là một bệnh dịch khủng khϊếp không thể tưởng tượng.

Mặt nạ quạ đen cũng xuất hiện vào thời điểm đó để cách ly với virus bên ngoài.

Cũng có người nói rằng ác ma mang ôn dịch ẩn náu trên những con chim nên người ta làm mặt nạ quạ đen vì lũ chim sẽ sợ hãi và bỏ chạy bởi những con to lớn và hung dữ hơn.

Nhưng rõ ràng Cái Chết Đen trong phó bản này không đơn giản như vậy, những người dân đã lộ rõ đặc điểm của loài chuột, với chiếc mũi không ngừng nhô ra, những chiếc răng bén nhọn…còn có đôi mắt đen kịt vừa rồi của Lucina.

"Cái Chết Đen?" Bác sĩ lặp lại: "Quả là một cái tên rất thích hợp, nhưng đáng tiếc, nó lại được thần mang đến, bọn họ gọi đó là thần giáng thế, chịu đựng nó, nếu sống sót liền có thể có được sự sống vĩnh hằng."

〈Ding— Nhiệm vụ khám phá cốt truyện (1/4)〉

Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Berceily.

Hoàn thành một phần tư? Xem ra Cái Chết Đen này là một manh mối quan trọng.

Cậu nheo mắt, cẩn thận suy nghĩ.

Giả sử ban đầu người dân trong trấn động lòng trước lời nói của cậu bé và muốn xin thần ban cho bọn họ sự sống vĩnh hằng. Nhưng dựa vào lời của Lucina, nếu muốn được thần ban ân thì phải trả giá đắt. Cho nên nhiễm Cái Chết Đen có thể chính là cái giá của trường sinh. Nhưng chỉ như vậy thì có rất nhiều điều kỳ lạ. Ví dụ nếu người dân thị trấn thực sự chọn thừa nhận Cái Chết Đen để thu được sự bất tử thì nhẽ ra bọn họ càng phải thêm tin vào Thần linh, vậy vì sao họ lại lấy vải đen che kín tượng Hera ở quảng trường? Bức tượng thần trong nhà thờ cũng mất một cánh tay.

Tuy nhiên những người bị Lucina đánh giá là những kẻ phản bội thần, tức là các bác sĩ không chấp nhận Cái Chết Đen lại sống trong nhà thờ.

Thuốc là gì? Tại sao Field đã thành như vậy còn nhớ mãi không quên với nó?

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra mà thần lại để cho họ dùng phương pháp tàn nhẫn như thế đổi lấy sự sống vĩnh hằng? Và sự sống vĩnh hằng này… có thực sự là cuộc sống họ muốn không?

Nghĩ đến bộ dáng của những người dân kia, trong mắt Berceily hiện lên tia châm chọc.

Đó còn là con người sao?

"Nam Tân!" Tiểu Mặc đột nhiên hét lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Berceily.

"Làm sao thế?" Berceily quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Nam Tân cũng còn đang ngây ngốc, máu tươi chảy xuống từ mũi hắn, chảy qua môi rơi xuống đất.

"Tôi chảy máu mũi?"

Chảy máu mũi…

Con ngươi Berceily đột nhiên co rút: " Lùi lại! Đừng tới gần hắn!"

*****

(1) Là hình phạt của Lữ Thái hậu dành cho tình địch Thích Cơ (Thích phu nhân), phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang, người sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Thái hậu sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cắt mũi, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘; có nghĩa là người lợn).