Chương 9: trấn bất tử 9

Bên ngoài nhà thờ.

Một mặt trăng máu lơ lửng trên bầu trời vốn nên tối đen. Bầu trời đêm như bị dải sáng hồng này đột ngột kinh động mà giật mình, những tầng mây xám xịt bao quanh nó như một xoáy nước. Đất trời đều nhuốm một màu đỏ đáng sợ.

Dưới ánh trăng, Berceily nhìn thấy hết những cảnh tượng quỷ dị bên ngoài.

Bên ngoài, những ngôi nhà đổ nát đã biến mất trong không khí, thay vào đó là một mảnh đất lớn cằn cỗi, đầy xác chết và cỏ dại mọc um tùm.

Một người đàn ông mặc vest đen, quay lưng với cậu, đang thổi sáo. Anh ta có dáng người tao nhã và phong thái lười biếng, nếu không phải xung quanh anh là những xác chết đáng sợ thì khung cảnh này sẽ giống như một bá tước tao nhã và quý phái thời Trung cổ đang diễn tấu một khúc nhạc quyến rũ trong một bữa tiệc lớn.

Đáng tiếc, đối tượng bị màn trình diễn dưới ánh trăng đỏ này thu hút không phải những tiểu thư quý tộc xinh đẹp mà là những con chuột đầu mập tai to nghe tiếng sáo mà kéo đến, trong nháy mắt đã bò đầy những thi thể.

Tiếng sáo dần trở nên trầm thấp tựa như ác ma thủ thỉ. Những con chuột bắt đầu gặm nhấm thi thể thối rữa, mùi máu tanh nồng nặc xông lên mặt, cộng thêm cảnh tượng như chốn luyện ngục nơi trần gian khiến cho Berceily vốn luôn bình tĩnh cũng cảm thấy khó chịu buồn nôn.

Ngón tay đỡ khung cửa sổ của cậu có chút trắng bệch, nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, bóng lưng của người đàn ông cách đó không xa khiến cậu cảm thấy nguy hiểm cực lớn mà trước đây chưa có người nào mang lại cảm giác này cho cậu.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ quá xa lạ, hoàn toàn khác với trấn Tari ban đầu, nếu không phải vẫn đang đứng trong giáo đường thì cậu còn hoài nghi mình lại nhảy đến một không gian mới nữa không.

Berceily rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt mà hết sức tập trung nhìn chăm chú nam nhân kia, đôi mắt xanh híp lại suy nghĩ. Đột nhiên, một thông báo hệ thống vang lên trong đầu cậu:〈Nhiệm vụ phụ: Lời chúc phúc của người đàn ông thần bí đã được kích hoạt, xin mời người chơi nhận được lời chúc phúc của người đàn ông bí ẩn. Nhiệm vụ thành công, phần thưởng: 500.000 điểm và đạo cụ bí ẩn; hình phạt nhiệm vụ thất bại: không có〉

Thành công thì thưởng lớn, thất bại lại không có hình phạt, đây gần như là nhiệm vụ có lời nhất trong trò chơi. Chắc chắn những gì cần làm cũng không dễ dàng như vậy.

Đối với cảm giác nguy hiểm mà người đàn ông mang đến cho mình, Berceily hoài nghi rằng nếu anh ta nhìn thấy cậu, cậu sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức, chứ đừng nói đến việc nhận được một lời chúc tốt đẹp của người kia.

Đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi, chẳng trách hệ thống lại hào phóng như vậy.

【Người đàn ông bí ẩn…có phải người tôi đang nghĩ đến không?〈Hoảng sợ.jpg〉】

【Tôi đã may mắn thấy anh chàng đó trong một buổi phát sóng trực tiếp của phó bản khác… Cho nên nhìn dáng vẻ này, tôi phải nói với bạn rằng, đúng vậy!】

【Má ơi, đột nhiên trở thành phó bản cấp địa ngục, lần này người chơi cũng quá xui đi? Khuyên họ đừng nghĩ về phần thưởng nhiệm vụ phụ, đừng đi tìm chết!】

【Ờm….Xin lỗi, lần đầu tiên xem phát sóng trực tiếp trò chơi này, kẻ thần bí các bạn nói là ai vậy? Nghe rất đáng sợ…】

【Phổ cập kiến thức: Kẻ thần bí là NPC tự do duy nhất trong trò chơi. Hắn tuy là NPC nhưng lại không thuộc về bất cứ cái phó bản nào, ngược lại là ngẫu nhiên xuất hiện trong một số phó bản với tư cách nhiệm vụ phụ. Tuy nhiên trong phó bản mà hắn xuất hiện, sẽ không có người nào sống sót trở về….vậy nên hắn ta còn được gọi là Tử Thần, bất cứ nơi nào hắn ta qua, tất cả sinh mệnh đều chấm dứt.】

【....Trời ơi.】

******

Berceily cũng không biết mình đã gặp phải sự tồn tại đáng sợ mà mọi người gọi là tử thần. Nhưng cậu cũng cảm nhận được sự khủng bố của người đàn ông.

Nhưng mà…

Cậu nhìn 500.000 điểm thưởng và đạo cụ thần bí trên trang hệ thống, lại có chút động lòng. Tính đến hôm nay, điểm cậu kiếm được còn chưa vượt quá 10.000 điểm, mua đạo cụ nhỏ như thuốc mê thì được nhưng còn xa mới đủ điểm để mua đạo cụ mạnh hơn hoặc cường hóa năng lực.

Cho dù lần này thành công qua màn, điểm thưởng cũng chỉ có 100.000 còn một cái nhiệm vụ phụ đã có thể kiếm được 500.000? Đã thế còn được thưởng một đạo cụ thần bí. Phó bản cấp B vậy thì đạo cụ được sản xuất cũng không thể thấp hơn cấp B.

Cấp B.

Cái này thực sự rất……hấp dẫn.

Người ta thường nói cầu phú quý trong nguy hiểm, và Berceily cực kì tin vào điều này. Cậu nhìn bóng lưng đen kịt kia, tâm tình vẫn luôn bình tĩnh lại khẽ run lên, tim đập nhanh hơn, là bởi sự nguy hiểm không thể lường trước kí©h thí©ɧ, là….

Trải nghiệm chưa bao giờ có nhưng không tồi chút nào.

Cậu còn chưa từng thôi miên người nào như này đâu, tại sao không thử nhỉ?

Thuật thôi miên của Berceily chưa bao giờ thất bại, vì cậu chưa gặp ai có sức mạnh tinh thần cao hơn cậu, thậm chí ngang ngửa cũng không có. Chỉ cần kém cậu một chút, cậu cũng đã thực hiện được thôi miên nông.

Vậy nên…có muốn thử một lần không?

Câu trả lời là có.

Berceily mạnh dạn mở một nửa cửa sổ, dũng khí này xuất phát từ sự tự tin của cậu đối với bản thân và cũng từ việc cậu không sợ hãi chút nào với cái chết.

Hành động này tất nhiên thu hút sự chú ý của người đàn ông.

Nam nhân ngừng thổi, quay lại và nhìn về phía này.

【??? Tại sao cậu ta đi tìm chết vậy?】

【Đến từ sự thiếu hiểu biết và tinh thần không sợ chết của người mới à? Tiếc thật đấy, anh chàng này cũng rất lợi hại.】

【Aa, không cần mà, tôi còn rất thích ảnh, vì cái gì mà ảnh luẩn quẩn đi tìm đường chết vậy!】

【Tuy rằng… đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt của Tử Thần cơ mà….nó quá đẹp rồi đó!? Tôi đột nhiên không thấy sợ nữa!】

【Lầu trên đương nhiên không sợ, bạn ở ngoài màn hình mà!】

……..

Người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai, tóc đen mắt đen, rõ ràng là khuôn mặt người châu Á, nhưng lại không thua kém người da trắng Berceily, ánh trăng máu phủ lên người anh ta càng tăng thêm sự quỷ dị.

Môi mỏng của y hơi cong lên, trong mắt hiện lên một tia hứng thú nhìn về phía Berceily, đôi mắt đen sâu thẳm, ở đáy mắt lại sáng ngời, phảng phất nhìn thấy một món đồ chơi thú vị nào đó.

Ở khoảng cách này, Berceily có thể nhìn rõ ánh mắt đối phương, nam nhân này nhất định cũng vậy. Cậu khẽ nâng cằm, lộ ra khuôn mặt thiên thần dưới ánh trăng, đôi mắt xanh lam hòa với màu đỏ của trăng máu, lớn mật đối diện với người đàn ông.

Người đàn ông nghiêng đầu, hứng thú nơi đáy mắt càng thêm sâu. Trong chớp mắt, người đàn ông từ hư không xuất hiện trước mặt Berceily, khoảng cách của hai người không đến một bàn tay.

Berceily giật mình, theo bản năng muốn lùi về sau, lại phát hiện hai chân căn bản không cử động được.

Nói cách khác, toàn thân cậu đều không thể nhúc nhích. Ánh trăng máu không biết từ lúc nào đã biến thành thực thể rắn chắc, bao bọc cả người cậu, hoàn toàn giam cầm cậu tại chỗ!

Sắc mặt Berceily thay đổi, rốt cuộc cậu cũng ý thức được, năng lực của người trước mắt này hoàn toàn vượt qua phạm trù bình thường của nhân loại.

Nhưng mà mặc kệ là giống loài như nào, chỉ cần có tư tưởng đều có thể thôi miên không phải sao?

Cậu hạ quyết tâm, cũng không muốn suy nghĩ làm sao thỏa khỏi những đường vân đỏ như máu của ánh trăng, chỉ ngẩng mặt lên nhìn thẳng người trước mặt.

Bị Berceily to gan nhìn chằm chằm như vậy, nam nhân híp mắt nhích lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt Berceily, thoang thoảng hương hoa hồng.

Hoa hồng?

Lúc này cậu mới phát hiện, túi trước tây trang của nam nhân có một đóa hoa hồng, lúc này anh đã gỡ ra, nhét vào túi áo tây trang trắng của Berceily, tỏa ra hương thơm không hợp với hoàn cảnh.

Berceily không chắc lắm người đàn ông có bị thôi miên hay không. Nếu là không, vậy vì sao cậu không cảm nhận được khí tức nguy hiểm nồng đậm lúc đầu của đối phương. Còn nếu có, vậy sao người đàn ông dường như không chịu sự khống chế của cậu.

Gần quá…

Người đàn ông đã áp mũi vào chóp mũi cậu, hơi thở của hai người hòa quyện, con ngươi đen láy của nam nhân kia phản chiếu khuôn mặt của Berceily, lộ ra một tia si mê.

Berceily mừng rỡ, thành công rồi!?

Nhưng giây tiếp theo, cậu bị bóp cổ. Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông đặt nhẹ nhàng và chính xác trên động mạch chủ của cậu, cực kì thân mật mà xoa nắn nó.

Cuối cùng y mở miệng, thấp giọng cười nói: "Thật là một đôi mắt xinh đẹp."

Berceily cảm giác được cổ tay người đàn ông thong thả khép lại, tại thời điểm cậu hô hấp khó khăn mà dừng lại, làm cậu ở trạng thái nửa sống nửa chết, rất khó chịu.

Cậu có chút bực bội. Đối phương nhẹ nhàng bâng quơ mà chơi đùa với cậu, kiểm soát sự sống và cái chết của cậu. Giống như cách một con mèo đối xử với thức ăn, không đánh chết ngay mà vờn qua vờn lại, quá ghê tởm.

Sự tức giận của cậu đã được truyền đạt rõ tới người đàn ông qua ánh mắt, lại đổi lấy tiếng cười càng vui vẻ của đối phương, anh ta hình như rất sung sướиɠ.

"Thật muốn đem tròng mắt xinh đẹp của ngươi gỡ xuống sưu tầm, nhất định là đẹp nhất trên đời." Giọng điệu của y thoải mái vui vẻ nhưng lời nói lại khiến người ta rùng mình: "Nhưng hình như nó rời khỏi ngươi thì không còn xinh đẹp nữa rồi…"

Dứt lời, buông bàn tay trên cổ Berceily. Một lượng lớn không khí ùa vào không kiểm soát, khiến cậu ho sặc sụa.

Mất một thời gian Berceily mới bình tĩnh lại, giương mắt căm tức trừng y.

Người đàn ông căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của cậu, chỉ vào con tằm mình đang vuốt ve: "Trước đó, ngươi bảo quản tốt nó cho ta, lần sau gặp mặt, ta sẽ mang theo vật chứa tốt nhất, mang nó đi."

Berceily cười lạnh, lần này không chết, lần sau cậu tất nhiên sẽ không mất cảnh giác, dễ dàng bị anh ta khống chế như vậy nữa. Cậu đang định mở miệng thì đột nhiên thấy trong đầu đau nhói, giây sau liền mất đi ý thức.

Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp của cậu cũng tối đen, cuối màn hình chỉ xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Chủ kênh đã mất liên kết, đang cố gắng kết nối… Xin vui lòng đợi.

…….

Bảy giờ sáng.

Khi Berceily tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường được tạo bằng băng ghế nhà thờ như những người khác. Cậu quay đầu nhìn về phía chiếc bàn, trên bàn không có gì, cửa sổ cũng đóng chặt, giống như….đêm qua chỉ là giấc mơ của cậu.

Nhưng khi cậu cúi đầu, liền nhìn thấy đóa hoa hồng vẫn còn cắm ở túi áo trước ngực, qua một đêm vẫn tươi tốt và tỏa ra hương thơm kỳ dị.

Berceily mím chặt môi, sắc mặt cực kì khó coi. Cậu giơ tay nắm lấy bông hồng, vứt xuống đất, không chút lưu tình hung hăng giẫm lên, thậm chí còn dùng lực nghiền nát những cánh hoa đã hỏng một lần nữa, cực kì hung tàn.

A Tứ vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy một cảnh như vậy. Anh ta sững người một lúc, cũng không dám nói gì.

Rất nhanh tất cả mọi người đều thức dậy.

Tiểu Mặc còn rất ngạc nhiên: "Đêm qua tôi ngủ quên, còn ngủ rất ngon!"

Berceily nghe vậy, sắc mặt có chút thối, lạnh lùng nhìn thoáng qua đống hoa tàn trên mặt đất, hận không thể làm chủ nhân của nó cũng biến thành bộ dạng đó.

"Anh Bạch! Cổ anh…." Tiểu Mặc đột nhiên che miệng kêu lên sợ hãi.

Tầm mắt của những người khác đều đời đến cổ Berceily. Chỉ thấy cái cổ thon dài trắng nõn nhiều thêm một vòng máu bầm, thậm chí còn hơi tím, đủ để tưởng tượng hung thủ lúc đó đã dùng bao nhiêu sức, vết thương đột ngột xuất hiện trên chiếc cổ ngọc không tì vết, trông rất chói mắt.

Berceily sắc mặt khó coi nhưng cũng chỉ lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Tiểu Mặc và A Tứ bốn mắt nhìn nhau, đều ăn ý không dám hỏi lại. An Khang còn đang ở trạng thái bị thôi miên, tự nhiên không cần phải giải thích.

Berceily hoàn toàn mất đi tâm trạng tốt, tâm tình cậu luôn rất khó thay đổi, nhưng bực bội bây giờ rõ ràng là phải giả, cậu trốn tránh về sự sỉ nhục mình phải chịu tối qua. Berceily thề rằng sau khi phó bản kết thúc, cậu sẽ tăng cường khả năng thôi miên của mình và một ngày nào đó cậu sẽ kiểm soát được người kia.

"Có thư ở cửa."

Một lần nữa giọng nói Tiểu Mặc lại đánh gãy suy nghĩ của Berceily, cậu cau mày nhìn về phía bên đó.

Bức thư là của Lucina. Nội dung bức thư đại khái hỏi về việc tại sao tối qua họ không về, có phải là do cô tiếp đãi không tốt và việc hôm nay cô làm món ngon mới mời họ nếm thử, nếu họ không đi cô sẽ rất buồn….

Nhìn thấy mấy chữ món ngon mới, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ táo bón.

Tuy nhiên, Berceily lại tập trung vào câu "rất buồn" kia. Cậu vẫn luôn nhớ rõ hôm qua lúc ở nhà Lucina, hệ thống nhắc nhở cậu tránh làm NPC bạo phát.

Cậu thở dài, đứng lên nhìn những người khác: "Xem ra chúng ta nên đến đó một chuyến?"

Không ai phản đối.