Chương 3: Bước Chân Vào Vương Gia

Mặc dù khoa khảo lẫm sinh là ba năm một lần, nhưng khi Ôn Nhuận xuyên qua, nguyên chủ vừa mới khảo xong lẫm sinh, lại đi khảo hương thí, nếu không phải là liên tục khảo thí, nguyên chủ cũng sẽ không bệnh nặng như vậy.

Bất quá như vậy ngược lại là bớt đi phiền phức cho Ôn Nhuận, nói cách khác, cho dù hắn khảo không trúng cử nhân, cũng có thể có ba năm đãi ngộ tốt.

Dù ba năm sau hắn khảo không qua lẫm sinh, vậy hắn cũng có thể có thời gian đứng vững gót chân.

Hơn nữa dù không phải là lẫm sinh, hắn cũng là tú tài a!

Còn về cử nhân, vẫn chưa có tin tức truyền xuống, hắn cũng không biết nguyên chủ có khảo trúng hay không.

"Nếu ngươi đã nguyện ý ở lại, vậy thì hãy đối xử tốt với ba đứa nhỏ, nhà ta ngay tại bên cạnh, nhà ta lúc trước cùng Vương lão đại ca cũng là giao tình sống chết có nhau, có chuyện gì thì cứ lên tiếng!" Dương đại thẩm nói: "Trong nhà còn có chút gạo mì, không đủ thì qua nhà ta lấy một ít."

Bà không nói mượn, chỉ nói lấy một ít.

Nếu không phải là giao tình sống chết có nhau, bọn họ hai vợ chồng cũng sẽ không quản chuyện nhàn rỗi nhà hàng xóm.

"Ta mang theo hai mươi cân bạch diện, năm mươi cân yến mạch, cộng thêm lương thực trong nhà, đủ ăn một khoảng thời gian." Ôn Nhuận suy nghĩ một chút: "Huống chi ta ở học viện, còn có hai mươi cân gạo, hai mươi cân mì và năm lượng bạc chưa đi lĩnh, chờ có thời gian, lĩnh về, cũng có thể ăn một khoảng thời gian."

Hai vợ chồng nghe xong, nhất thời giật nảy mình: "Đọc sách còn có chỗ tốt này?"

"Có, nhưng chỉ có lẫm sinh mới có tư cách này." Ôn Nhuận nhàn nhạt cười nói: "Ta đọc sách còn có chút linh khí, ta thấy hai đệ đệ còn nhỏ, về sau ở nhà ta cũng dạy bảo bọn họ đọc đọc sách, nhận nhận chữ, chính là muội muội cũng phải học một chút, không đến mức về sau làm một kẻ mù chữ."

Ba đứa nhỏ lúc này mới có chút dè dặt nhìn Ôn Nhuận một cái.

Ôn Nhuận cười rất ôn nhu: "Về sau ta chính là đại ca của các ngươi."

"Ngươi là ca phu." Vương Duật mở miệng, nói chuyện có chút cứng rắn.

"Được, ca phu." Ôn Nhuận dở khóc dở cười: "Này, về sau mình ta cùng nhau sống thật tốt, được không?"

Hắn cùng Vương Duật nói chuyện, là ngữ khí bình đẳng, coi hắn như người lớn mà thương lượng.

"Chỉ cần ngươi đừng đuổi Vương Cẩn đệ đệ ra khỏi nhà, đừng đưa muội muội cho người ta làm đồng dưỡng tức, ta sẽ chăm chỉ làm việc, ta sẽ nấu cơm giặt quần áo, còn có thể cắt cỏ heo cho heo ăn." Vương Duật mặc dù mới mười tuổi, nhưng lớn lên giống như thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, chỉ là hắn quá gầy, trên tay còn có một ít vết nứt.

Rõ ràng là dấu vết do làm việc để lại.

Vương Cẩn cũng ở một bên mở miệng: "Ta sẽ cho gà vịt ngỗng ăn, ăn cũng ít."

Hắn cũng gầy gò nhỏ bé, có chút ánh mắt hồng ác, giống như con sói nhỏ sợ bị bỏ rơi, đáng yêu lại đáng thương.

Vương Mị nhỏ bé, rất ngoan ngoãn trốn sau lưng hai ca ca, rụt rè nhìn Ôn Nhuận.

"Ca phu không cần các ngươi làm việc, chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm ngủ, đọc sách biết chữ, về sau khỏe mạnh trưởng thành là được." Ôn Nhuận ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu ba đứa nhỏ: "Các ngươi quá gầy, phải nuôi cho béo lên."

Ba đứa nhỏ nhìn hắn, trong ánh mắt có phòng bị cũng có không hiểu.

Người này gả tới, kết quả đại ca còn đi, hắn không tức giận, ngược lại muốn nuôi sống bọn họ, là thật sao?

Dương gia hai vợ chồng lại nhìn ra được, Ôn Nhuận tú tài này là nghiêm túc, Dương đại thẩm không khỏi lại khóc một trận, bất quá sau đó bọn họ bị con nhà mình gọi đi, Dương đại thúc nhà cũng có ba đứa con.

Bất quá trước khi đi, Dương đại thúc hỏi Ôn Nhuận: "Nếu bọn họ học, có thể để con cả nhà ta bọn họ cũng tới học theo không? Không cầu có thể giống như ngươi khảo tú tài gì đó, chỉ cầu đừng làm kẻ mù chữ."

"Được a, chờ ta an bài xong, sẽ nói cho ngài một tiếng." Ôn Nhuận nói chuyện làm việc đều rất đáng tin cậy, hơn nữa nói chuyện văn vẻ, còn dùng kính ngữ.

"Ngài" hai chữ này, Dương đại thúc lần đầu tiên được hưởng thụ.

"Ai, vậy thì cám ơn, cám ơn." Dương đại thúc là một người đàn ông trung niên chất phác, nói chuyện đều có chút luống cuống, cuối cùng đi theo Dương đại thẩm cùng nhau đi, hai vợ chồng khá cao hứng, Ôn tú tài gả tới này, là người tốt.

Tiễn hai người này đi, đóng cửa lại chỉ còn lại một người lớn cùng ba đứa nhỏ.

Ôn Nhuận cười ôm Vương Mị nhỏ nhất lên: "Muội muội, đói bụng chưa?"

"Ừm!" Vương Mị không cần suy nghĩ liền gật đầu, bởi vì bụng nhỏ của nàng đã ục ục kêu lên.

"Nhị đệ, tam đệ, đi lấy hai hộp bánh hỉ kia tới, ăn một chút lót dạ." Ôn Nhuận rất tự nhiên sai bảo hai cậu bé: "Một hộp có bánh xốp giòn và bánh táo, một hộp là bánh hồng và bánh mật."

Bốn loại điểm tâm này đều là giá cả không cao không thấp, còn có thể để lâu.

Trong thời đại không có chất bảo quản này, mấy thứ này có thể để được bảy tám ngày.

Hai cậu bé lấy đồ tới, Ôn Nhuận đã ôm muội muội ngồi trên kháng, trên bàn kháng có bốn chén trà một ấm trà, nhưng nhà nông thôn nào có lá trà? Đều là nước trắng đun sôi.

Ôn Nhuận cũng không ch ghét bỏ, bốn chén trà đều rót nước, ba đứa nhỏ ngồi cùng hắn.

Điểm tâm này là lúc hắn xuất giá, tiểu thẩm thẩm hắn cố ý đi mua, điểm tâm mới.

Ba đứa nhỏ mỗi người được chia một loại điểm tâm: "Nếm thử xem, thích ăn cái nào, thì ăn cái đó."

Thấy Ôn Nhuận vẫn luôn ôn nhu cười, ba đứa nhỏ rốt cuộc dám xuống tay lấy điểm tâm ăn.

Điểm tâm rất ngọt rất ngon, ba đứa nhỏ đều rất thích ăn.

"Nói với ca phu, trong nhà đều là tình huống gì?" Ôn Nhuận hỏi Vương Duật lớn nhất.

"Cũng không có gì, trong nhà sau khi phân gia, đại bá vợ chồng sớm mất, để lại đường đệ, chính là Vương Cẩn." Vương Duật dù sao cũng là đứa nhỏ mười tuổi, lớn lên không có nghĩa là hắn là người lớn, gặp Ôn Nhuận như vậy, liền coi đối phương là thân thích của mình, người ta vừa hỏi hắn liền nói hết: "Đại đường ca nhà nhị bá, là kẻ bại gia, ở sòng bạc thua tiền, liền giống như Dương đại thúc bọn họ nói, bởi vì ruộng đất là ghi tên đại ca, bọn họ ngược lại không lấy đi, lấy đi cũng không sang tên được."

"Nhà mình ta có bao nhiêu mẫu ruộng? Ca phu ta là tú tài, có thể có hai mươi mẫu ruộng miễn thuế, còn không cần phục dịch." Ôn Nhuận nói: "Một năm cũng có thể bớt đi không ít."

"Trong nhà chỉ có mười mẫu ruộng." Vương Duật nói: "Bất quá đại ca mười mẫu ruộng, đường đệ cũng có mười mẫu ruộng, đó là đại bá để lại cho hắn."

"Vậy là đủ hai mươi mẫu ruộng." Ôn Nhuận nói: "Về sau ruộng nhà mình ta, cho thuê, mình ta không cần tiền, chỉ cần lương thực làm tô là được."

"C hồng ta tự cày, không được sao?" Vương Duật nhỏ tuổi, đã có một chút lo lắng của người lớn: "Tự cày tốt hơn một chút."

"Đừng nói các ngươi còn nhỏ, ta cũng không phải là người biết cày ruộng, nhà mình ta, ngay cả một con trâu bò để kéo cày cũng không có, làm sao cày?" Ôn Nhuận giảng đạo lý với hắn: "Huống chi, nhà mình ta chỉ có ta một người lớn, các ngươi đều còn nhỏ, ta đi cày ruộng, các ngươi làm sao bây giờ? Ở nhà ta sẽ lo lắng."

Một nơi hẻo lánh như vậy, dù đều là nhà mới, nhưng lòng người khó lường, vạn nhất bọn nhỏ ở nhà, bị người ta bắt cóc đi thì sao?

Hắn đã nhìn ra, Dương đại thúc Dương đại thẩm sở dĩ đồng ý cưới người vào, chính là vì ba đứa nhỏ mà suy nghĩ.

Trong nhà có một người lớn, và không có là hai chuyện khác nhau.