Chương 1: Ám toán và trọng sinh

Tiên Giới, đây là một nơi cường giả lớp lớp, tông môn san sát. Có thể nói ở đây cái dạng gì yêu nghiệt thiên tài sinh ra đều là thiên kinh địa nghĩa.

Tại một nơi cao đến chín tầng trời, nơi này là ba mươi tư tầng trời, một tông phái được thành lập ở nơi này, tông môn này gọi là Diệt Thiên Tông.

Đúng vậy, là Diệt Thiên. Tông môn này do một vị thiên tài trẻ tuổi thành lập, hắn chỉ trong vòng trăm năm thời gian liền có tu luyện từ mới bắt đầu lên đến Tiên Đế đỉnh phong tu vi, yêu nghiệt thiên tài, trăm ngàn vạn năm mới ra một cái.

Hắn quá mức tự tin vào tu vi của bản thân, chính vì thế hắn đã dùng thần thông của mình, tự tay sáng lập cái thứ ba mươi tư tầng trời, lập lên Diệt Thiên Tông, hắn muốn Diệt Thiên Đạo, không, phải nói là Hồng Quân hóa đạo, nói hắn muốn diệt Thiên Đạo cũng đúng mà lại sai, bởi hắn mục tiêu đúng là muốn tiêu diệt Hồng Quân lão gia hỏa kia.

Lúc này tại ba mươi tư tầng trời, Diệt Thiên Tông bên trong, một đỉnh núi cao nhất nơi này tụ tập một đám người. Cầm đầu là một thanh niên nam tử thập phần trẻ tuổi, hắn hai tay chắp sau lưng, bễ nghễ thiên hạ nhìn thương khung, sau đó một hồi lâu sau mở miệng nói:

- Bản Tông Chủ chuẩn bị độ Đạo Kiếp, các ngươi ở một bên hộ pháp cho ta.

Nghe được nam tử này nói vậy, cả đám người ở đây nhao nhao khom người cung kính nói:

- Vâng thưa Tông Chủ. Cung tiễn Tông Chủ phi thăng Đạo Giới.

Thanh niên Tông Chủ này gật gật đầu, sau đó đợi hồi lâu, hắn thấy thương khung bắt đầu có dị động, hắn nghiêm nghị nhìn thương khung hét to:

- Đạo Kiếp, tới đi. Để bản Tông Chủ xem xem ngươi mạnh bao nhiêu.

Nói xong, như là thuận theo ý vị Tông Chủ này, một đạo đạo kiếp to bằng cái thùng giáng xuống đánh trúng người tên Tông Chủ này.

Bất quá một hồi sau, hắn ta nhếch miệng khinh biệt.

- Đạo kiếp chỉ có vậy thôi sao? Vậy mà bản Tông Chủ cứ nghĩ nó lợi hại ra sao mà phải khiến lão đầu Hồng Quân kia không dám độ kiếp phi thăng, từ bỏ cảm xúc trở thành Thiên Đạo của Tiên Giới.

Nhưng ở trên thương khung kia, tám đạo đạo kiếp dường như bị khıêυ khí©h, toàn bộ đánh xuống người vị Tông Chủ này.

Tên Tông Chủ này nhìn đến đây có chút ngưng trọng, hắn tế ra pháp bảo hòng chặn lại mấy đạo đạo kiếp này.

Rầm rầm rầm rầm rầm. Tám đạo đạo kiếp đánh trúng phòng ngự pháp bảo của vị Tông Chủ này, sau đó phá vỡ pháp bảo rồi đánh trúng người hắn.

Vị Tông Chủ kia bay xa xa vài chục mét, sau đó định thân lại, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn hơi chút ngưng trọng nói ra:

- Xem ra cũng có mấy phần bản sự, bảo sao lão đầu nhi kia không dám độ kiếp. Bất quá bản Tông Chủ cũng đã thành công vượt qua rồi.

Nhưng còn không đợi hắn vui mừng độ kiếp thành công, trên bầu trời chín đạo đạo kiếp to hơn ban nãy xuất hiện, sau đó lại đánh hướng Tông Chủ Diệt Thiên Tông.

Hắn lúc này có chút hoảng sợ, từ trong giới chỉ lấy ra Diệt Thiên Kính hòng chặn đợt đạo kiếp này.

Lúc này, Diệt Thiên Kính chặn đứng lại đạo kiếp, xu thế giao phong có vẻ ngang sức không bên nào chiếm được tiện nghi gì.

Nhưng không phải thế, bỗng nhiên Tông Chủ Diệt Thiên Tông cảm nhận được một cỗ sát khí đằng sau, sau đó một mũi kiếm không hẹn mà đến, đâm xuyên qua người Tông Chủ Diệt Thiên Tông.

Khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hắn gian nan quay đầu lại nhìn thẳng tên ám toán hắn trầm giọng nói:

- Thiên Hạo, vì sao? Bản Tông Chủ coi ngươi như con đẻ, truyền dạy cho ngươi hết lòng, hiện tại tu vi của ngươi đã là Chuẩn Thánh, vì sao muốn ám toán ta?

Thiên Hạo nghe xong cười lạnh:

- Thần Ngọc Đại Đế, giờ chết của ngươi đã đến. Không ngại nói cho ngươi biết đi, bản tọa là phân thân tà ác của Hạo Thiên Ngọc Đế, ta làm đệ tử ngươi chỉ có một mục đích, chắc ngươi cũng hiểu.

Thần Ngọc Đại Đế nghe vậy cuồng giận một tiếng, sau đó hắn nhìn đám người xung quanh trầm giọng quát:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Hắn là người của Thiên Đình, còn không mau động thủ.

Nhưng nghe được Thần Ngọc Đại Đế nói, cả đám vẫn là im lặng không nói gì.

Đúng lúc này Thiên Hạo cười khẩy một tiếng đánh vỡ sự an tĩnh:

- Bọn họ đều ở đây với mục đích là gϊếŧ chết ngươi, ngươi nói xem ai sẽ giúp ngươi đây?

Thần Ngọc Tông Chủ nghe vậy, hắn hai tay nắm chặt song quyền, nhìn lướt qua một lượt những người có mặt ở đây, những người hắn tin tưởng, sau đó nhìn qua một nữ tử khàn khàn nói:

- Cả nàng cũng có ý định đó sao, Tinh Nguyệt?

Nữ tử được hắn nhìn chằm chằm mặt không biểu tình đáp:

- Đúng vậy. Từ khi ngươi gϊếŧ huynh ấy, ta đã muốn ám toán ngươi mà không có cơ hội, chỉ có thể ở cạnh ngươi chờ thời cơ mà thôi.

Nghe được lời này, Thần Ngọc cười một cách đau đớn, hắn nhìn lên trời gầm thét, hai hàng lệ khóc ra huyết. Không thể ngờ một đời cái thế hắn, lại bị ám toán, lại bị tất cả người bên cạnh hắn tin tưởng phản bội, hắn không cam tâm.

- Thiên Đình, Tam Thanh các thế lực đều ở bên ngoài bao vây nơi này, thậm chí lần này để không có sơ xuất, ngay cả Hồng Quân lão tổ cũng đi ra, lần này ngươi chết chắc rồi, Thần Ngọc.

Thần Ngọc Đại Đế nghe một tên trong số còn lại nói vậy hắn hai mắt điên cuồng, đây đều là cao tầng của Diệt Thiên Tông, đều là hắn một tay nâng đỡ, không ngờ mọi chuyện lại thành ra vậy. Hắn cười điên cuồng nói:

- Nếu đã hôm nay bản tọa khó thoát, vậy cùng chết đi.

Nói xong cả người hắn bành chướng, trong người tiên linh lực đẩy lên đến cực hạn.

- Không tốt hắn muốn tự bạo. Ngoại trừ Diệt Thiên Kiếm được chúng ta lấy đi, Diệt Thiên Kính, Diệt Thiên Quyết, Diệt Thiên Chi Môn đều trên người hắn, đừng để hắn tự bạo thành công.

Nhưng còn không đợi tên này nói xong, cả người Thần Ngọc nổ tung, xung quanh bụi mù bay tứ tán, toàn bộ ngọn núi đều hóa thành hư vô.

Bất quá đám người còn lại cũng không có chết, bọn hắn được một kết giới bảo vệ.

Đúng lúc này, một lão giả uy nghiêm lăng không xuất hiện trên bầu trời nơi này, hắn nhìn qua một lượt rồi nói:

- Nếu không phải ta đến nhanh, ba mươi tư tầng trời này đã hóa thành hư vô. Các ngươi đã lấy được mấy món đồ kia chưa?

Thấy người tới là ai, cả đám cung kính hô:

- Gặp qua Hồng Quân lão tổ. Thưa lão tổ, Thần Ngọc hắn tự bạo, mấy thứ kia vẫn tại trên người hắn lúc đó, chúng ta hoàn toàn chưa lấy được thứ gì.

Nghe vậy Hồng Quân trầm mặc không nói câu nào. Lúc này Tinh Nguyệt đi ra ôm quyền nói:

- Hồng Quân lão tổ, Thần Ngọc đã chết, còn xin người theo ước định của chúng ta.

Hồng Quân nghe xong khoát khoát tay, hắn lạnh nhạt nói:

- Ta có thể buông tha Diệt Thiên Tông, các ngươi làm gì thì làm ta không quan tâm. Chỉ cần đổi tên cái tông môn này là được.

Tinh Nguyệt ôm quyền cảm tạ sau đó lăng không hét to:

- Ta Tinh Nguyệt, từ nay về sau sẽ là Tông Chủ Diệt Thiên Tông. Lấy danh nghĩa Tông Chủ, hôm nay ta sẽ đổi tên Tông Môn. Từ giờ trở đi Diệt Thiên Tông đổi thành Thuận Thiên Tông.

Vừa dứt lời, cả bầu trời tối sầm, sau đó đạo đạo tia sáng chiếu lên người Tinh Nguyệt, tu vi của nàng ta thoáng cái từ Chuẩn Thánh bước vào Thánh Nhân hàng ngũ.

...........

Long Châu Thế Giới, Địa Cầu. Lúc này một thanh niên trẻ tuổi nhìn qua chỉ khoảng mười chín, hai ngươi tuổi từ trên giường mở mắt, hắn hoảng hốt ngồi bật dậy.

Sau đó hắn ta nhìn hai tay mình, rồi lại nhìn xung quanh.

Đập vào mắt hắn là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, không phải là Tông Chủ Phong Diệt Thiên Tông, cũng không phải ba mươi tư tầng trời.

Đúng vào lúc này, đầu óc hắn ong ong vài tiếng, hắn ôm đầu nhắm chặt mắt lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, hồi lâu sau đầu hắn mới bình thường trở lại, hắn cũng từ từ mà mở mắt.

- Ta... ta vậy mà không có chết, vậy mà đoạt xá trọng sinh rồi.

Nguyên lai, người này là Thần Ngọc Đại Đế, sau khi tự bạo không hiểu vì sao hắn vẫn không có hôi phi yên diệt, ngược lại là đoạt xá trọng sinh trên thân kẻ khác.

Dựa theo vừa rồi hắn dung hợp kí ức thân chủ này, tên này cũng gọi Thần Ngọc, là một du học sinh, nơi hắn đang ở là Nhật, mà cố chủ có sở thích thám hiểm, nghiên cứu những thứ huyền bí nên đã đến nơi này.

Không lâu trước, cố chủ này phát hiện một chuyện thiên đại bí mật, đó là nơi đây có một cái gọi là ngọc rồng, nếu có được nó sẽ có thể ước bất kì điều gì, ngay cả hồi sinh người chết cũng có thể thực hiện. Chính vì vậy hắn ta đã nổi lòng kiếm tìm hòng thử vận may.

Bất quá khi đó, hắn đi nhầm vào một nơi nào đó, sau đó bị kẻ kia một bàn tay giơ lên, một thứ ánh sáng đánh vào người bay xa mấy chục dặm rồi bất tỉnh. Sau đó trong đầu hắn kí ức đến đây là hết, rồi sau đó là Thần Ngọc Đại Đế xuyên qua chiếm lấy thân thể này.

- Ngọc rồng sao? Ta chắc chắn phải có được đồ vật này. Các ngươi chờ, chờ bản Đế khôi phục thực lực lại tìm các ngươi báo thù.

Tại trong kí ức kia, cái tên có thể vung tay làm cố chủ bay xa vài chục dặm, sau đó hẳn là đã bị chết nên mình mới trọng sinh ở đây, theo hắn suy đoán tên kia thực lực rơi vào Kim Đan Kỳ. Dù hắn không tận mắt thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được thực lực kẻ này rơi vào tầm đó.