Chương 17: Thông Nguyên Đan

Nhìn bình sứ trong tay, Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên. Sợi tơ quấn quanh bình sứ hóa thành sương mù tán đi, trên cần câu cũng khó mà thấy được dây câu.

- Trong này chính là đan dược sao?

Thời điểm đang câu cá, Chu Phàm vốn cũng có suy đoán, hiện tại chỉ là hướng về Vụ nghiệm chứng lại mà thôi.

Vụ đi tới, liếc cái bình sứ, sắc mặt của lão bình tĩnh, không rung động:

- Trong bình sứ này đương nhiên là đan dược. Cần câu màu tím nhạt chỉ có thể câu được đan dược từ dưới sông. Ngươi còn thừa lại một ít thời gian, có muốn ta thay ngươi nhìn xem đây là đan dược gì không?

Chu Phàm nhìn thoáng qua cái đồng hồ cát đặt trên bàn, đỉnh chóp của nó cũng chỉ còn lại lác đác mấy hạt cát mịn. Hắn nhanh chóng đưa bình sứ cho Vụ.

Vụ chỉ mở nắp bình, ngửi một chút rồi đóng lại đưa cho Chu Phàm, nói:

- Chúc mừng! Đây là một viên Thông Nguyên Đan. Đan này có thể giúp ngươi đả thông lỗ chân lông thông nguyên trong cơ thể con người.

Thông Nguyên Đan?

Chu Phàm sửng sốt một chút. Hắn còn muốn mở miệng nói thêm nhưng một hồi chóng mặt, trời đất quay cuồng lại ập tới. Hắn phải rời đây.

Chu Phàm gấp giọng hỏi:

- Dùng như thế nào?

- Trực tiếp nuốt vào là được...

Chu Phàm chỉ nghe Vụ nói nửa câu liền mất đi ý thức. Thời điểm hắn mở mắt thì đã phát hiện mình đang nằm trên giường. Hắn vội vàng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, lại kiểm tra quần áo của mình nhưng không phát hiện bình sứ trắng chứa Thông Nguyên Đan kia.

Chu Phàm biến sắc. Chẳng lẽ đồ vật trong không gian Khôi Hà chỉ là hư ảo không mang ra được?

Nếu như là vậy thì nó có ích lợi gì? Hay là chỉ có thể dùng được trong không gian Khôi Hà?

Chu Phàm lại cẩn thận kiểm tra giường mình một chút.

Bỗng nhiên, đôi mắt của hắn có chút mờ đi. Hắn tựa hồ thấy được một sợi sương mù màu xám xuất hiện ở bên gối.

Bên gối, một bình sứ được sương mù xám bao phủ xuất hiện, chẳng qua bình sứ trắng đó tựa như tồn tại hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Chu Phàm đưa tay chộp tới, ngay khi ngón tay của hắn chạm đến bình sứ màu trắng, sương mù xám liền tản ra, bình sứ trắng triệt để hóa thành thực chất, không còn cảm giác hư hóa nữa.

- Hóa ra là thật.

Chu Phàm nhìn bình sứ trắng trong tay, bên ngoài bình sứ có chút lành lạnh. Hắn chớp mắt nhiều lần, phát hiện bình sứ trắng không biến mất thì mới yên tâm.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hô “Chu Phàm” của Quế Phượng. Chu Phàm vội vàng thu hồi bình sứ trắng, đi ra ngoài.

Giống như mọi ngày, khi bữa sáng qua đi, hai vợ chồng Chu Nhất Mộc không ở trong nhà được bao lâu liền rời đi.

Chu Phàm đi tới sân sau căn nhà bằng đất. Xung quanh sân sau nhà hắn không có căn nhà nào, lại có hàng rào vây quanh, phía trên hàng rào lại có đầy rẫy dây leo quấn quanh. Từ bên ngoài rất khó có thể nhìn thấy sự việc ở bên trong.

Chu Phàm không thể chờ đợi được nữa, vội vàng lấy bình sứ trắng ra. Nút gỗ bị Chu Phàm bỏ ra, một mùi cá tanh ghê mũi từ trong bình tràn ra.

Chu Phàm đổ một viên thuốc màu đỏ sậm từ trong bình sứ trắng ra ngoài.

- Đây chính là Thông Nguyên Đan sao?

Ngón tay Chu Phàm vuốt ve viên đan dược màu đỏ sậm đó, cẩn thận suy nghĩ:

“Vụ nói Thông Nguyên Đan có thể đả thông lỗ chân lông thông nguyên của thân thể là có ý gì?”

Chu Phàm trầm ngâm suy tư. Đan dược trong tay hắn hình như không phải loại đan dược có thể bù đắp thiên phú võ đạo. Nhưng mà cái hắn thiếu hụt có phải là thiên phú võ đạo hay không?

“Đả thông lỗ chân lông thông nguyên...”

Ánh mắt Chu Phàm chậm rãi phát sáng, viên Thông Nguyên Đan này có lẽ hữu dụng với hắn!

Mà cũng chẳng cần quan tâm nó có hữu dụng hay không, Vụ nói trực tiếp nuốt là được thì Chu Phàm cũng nguyện ý thứ qua. Dù sao đây là viên đan dược duy nhất mà hắn có thể lấy được.

Chu Phàm không do dự nữa. Hắn lấy nước rồi nuốt viên Thông Nguyên Đan này.

Sau khi nuốt xuống, sắc mặt Chu Phàm lộ vẻ nghiêm túc, chờ đợi. Rất nhanh, hắn liền phát hiện toàn cơ thể mình nóng lên, ngày cả đầu cũng nóng hầm hập, trạng thái giống như người vừa uống rượu say hay là vừa phát sốt vậy.

Toàn thân Chu Phàm lắc lư, ngay cả đi hắn cũng cảm thấy tốn sức, vì thế hắn dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Sau một khắc đồng hồ, cỗ sóng nhiệt kia mới dần dần biến mất.

Chu Phàm đứng lên, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, cúi đầu nhìn qua thân thể của mình. Hắn không cảm thấy thân thể mình có gì khác biệt so với trước đó. Hắn nhìn kỹ làn da trên cánh tay nhưng cũng rất khó có thể nhìn ra lỗ chân lông trên đó có thay đổi.

- Viên Thông Nguyên Đan này có thể đả thông lỗ chân lông thông nguyên nhưng lỗ chân lông thông nguyên lại là cái gì thì mình hoàn toàn không biết. Hiện giờ, cũng chẳng biết là đã thành công hay thất bại nữa. Nhưng mấy điều này cũng không quan trọng, quan trọng là mình có thể dẫn khí nhập thể được hay chưa?

Thời điểm Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn bắt đầu ở trên cái sân nhỏ, huy động song trảo, sử dụng động tác Mãnh Hổ Song Yêu. Có thể dẫn khí nhập thể hay không, thử một lần là biết ngay!

Tâm trạng Chu Phàm có chút thấp thỏm, lúc luyện tập cũng không yên lòng, sau ba lần thất bại liên tiếp, Chu Phàm dứt khoát dừng lại, để mình tỉnh táo rồi mới bắt đầu tu tập bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức.

Lần này, Chu Phàm đã thành cồng luyện đến thức sau cùng Mãnh Hổ Đẩu Mao. Tứ chi của hắn chạm đất, toàn thân lắc một cái, bắp thịt ở toàn thân cũng theo đó mà run lên, phát ra một tiếng bộp.

Chu Phàm lại một lần nữa tiến vào trạng thái cảm nhận được thiên địa nguyên khí lưu động.

Nếu như những lần trước, dường như tồn tại một cái màng ngăn cách thiên địa nguyên khí thì lần này lại khác biệt. Những luồng thiên địa nguyên khí kia tựa như nhận được sự dẫn dắt, chui vào trong cơ thể của Chu Phàm.

Nguyên khí nhanh chóng hòa nhập vào huyết nhục thân thể của hắn. Chu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái. Loại cảm giác này tuyệt diệu đến mức không gì có thể diễn tả.

Chu Phàm cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng thực ra mới chỉ qua một cái nháy mắt mà thôi. Lúc kết thúc, mặt mũi của Chu Phàm tràn đầy vẻ vui mừng, đứng lên.

Trước đây, mỗi lần luyện tập xong bốn thức giác tỉnh, Chu Phàm cùng lắm chỉ có cảm giác nho nhỏ rằng khí lực của mình tăng lên. Nhưng bây giờ cảm giác này lại rất rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng nắm tay cũng có thể cảm nhận được cơ bắp trong cơ thể có chút run run, mang tới khí lực hùng hồn.

- Đây chính là dẫn khí nhập thể sao?

Chu Phàm vung quyền, mang theo một trận quyền phong, có chụt giật mình tự nhủ.

Chu Phàm vừa nhìn về phía cánh tay của mình. Cơ bắp trên cánh tay không có biến đổi quá lớn nhưng khí lực lại có bước tăng trưởng nhảy vọt. Cảm giác thật là kỳ quái.

Vui sướng trong lòng rốt cuộc không che giấu được nữa, nụ cười tươi luôn treo trên khuôn mặt của Chu Phàm. Hiện tại, hắn đã dẫn khí nhập thể, vượt qua ngưỡng cửa kia, trở thành võ giả Lực Khí sơ đoạn!

Sự vui sướng qua đi, Chu Phàm biết mình có thể vượt qua ngưỡng cửa kia hoàn toàn là bởi vì viên Thông Nguyên Đan kia.

Chu Phàm nhíu mày, hắn đã hoàn toàn minh bạch. Cái gọi là không có thiên phú võ đạo chẳng qua là lỗ chân lông thông nguyên không được đả thông. Nếu lỗ chân lông thông nguyên được đả thông, vậy có thể ngay lập tức thông qua tu tập công pháp võ đạo, dẫn khí nhập thể.

Nếu như lỗ chân lông thông nguyên bị bế tắc, chỉ sợ cả đời cũng không thể dẫn khí nhập thể.

Nói cách khác, chỉ cần có Thông Nguyên Đan thì chẳng phải tất cả mọi người đều có thể bước vào sảnh đường võ đạo?

Chu Phàm nghĩ tới đây, khẽ nhíu mày. Chắc là không đơn giản như vậy đâu, hắn đã nghĩ lầm, Thông Nguyên Đan chắc hẳn rất là hi hữu. Nó hi hữu, trân quý đến mức không phải người bình thường có thể dùng tới.

Nghĩ kỹ lại, nếu không phải câu cá tại không gian Khôi Hà thì hắn sao có khả năng đạt được một viên Thông Nguyên Đan?

Hắn có thể xuất hiện trên chiếc thuyền kia còn là bởi vì hắn đã bị lấy đi hơn phân nửa tuổi thọ.

Chu Phàm nghĩ tới đây, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia sợ hãi. Hắn thiếu một viên Thông Nguyên Đan, kết quả liền câu được một viên Thông Nguyên Đan. Chẳng lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp?

Nếu không phải là trùng hợp, chẳng lẽ Vụ đã động tay động chân lên cần câu, giúp hắn có thể câu được Thông Nguyên Đan. Nếu như là vậy...

Ngủ gật liền có ngươi đưa gối kê đầu nhưng Chu Phàm lại không hề cảm thấy cao hứng. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an. Chẳng có đĩa bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, ai mà biết được Vụ có ý đồ gì?

Chu Phàm nghĩ tới không gian Khôi Hà, hắn đã cảm thấy có chút không thoải mái, nơi đó quá kỳ quái!

Chu Phàm suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối gì. Hắn cười gượng một tiếng, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Hiện tại, hắn vẫn còn quá yếu. Coi như, Vụ thật sự có ý đồ với hắn thì hắn cũng không có biện pháp ngăn cản, có nghĩ nữa cũng vô dụng.

Hắn vẫn nên đặt ánh mắt ở hiện thực thì tốt hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho những nguy hiểm khi đi tuần tra mới là việc hiện tại hắn cần làm.

Chu Phàm lại bắt đầu tu luyện bốn thức giác tỉnh trong Hổ Hình Thập Nhị Thức. Mỗi một lần hoàn thành bốn thức giác tỉnh, Chu Phàm đều có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, rèn luyện thân thể, khiến cho khí lực của mình có một ít tăng trưởng.

Lỗ Khôi đã sớm nói với Chu Phàm, coi như có bước vào Lực Khí sơ đoạn thì cái tu tập vẫn sẽ là bốn thức giác tỉnh này. Chỉ khi nào bốn thức giác tỉnh không thể giúp tăng trưởng khí lực của Chu Phàm thì mới đại biểu Chu Phàm đạt đến đỉnh của Lực Khí sơ đoạn, lúc đó mới có thể tu tập bốn thức ở giữa, bước vào Lực Khí trung đoạn.

Bởi vì tư chất và cách luyện của mỗi người không giống nhau nên hạn mức tăng trưởng khí lực cao nhất của mỗi người cũng không giống nhau. Coi như xuất hiện võ giả Lực Khí sơ đoạn có khí lực mạnh hơn võ giả Lực Khí trung đoạn thì cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Đây đều là do Lỗ Khôi tùy ý nói trong lúc nói chuyện phiếm. Y đương nhiên không nghĩ tới Chu Phàm lại có thể nhanh như vậy bước vào cảnh giới Lực Khí sơ đoạn.

Chu Phàm suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định tạm thời giấu diếm sự tình mình bước vào Lực Khí sơ đọan. Có thể giấu được bao ngày thì cứ giấu từng đấy ngày. Dù sao tối hôm qua, Lỗ Khôi vẫn còn suy đoán hắn không có thiên phú võ đạo.

Nếu hiện tại y biết hắn qua một đêm liền đạt tới Lực Khí sơ đoạn, nói không chừng còn khiến cho Chu Phàm nhận lấy phiền phức. Dù sao chuyện này nghe thôi cũng đã thấy quá kinh thế hãi tục. Hắn điệu thấp một chút, chung quy vẫn tốt hơn.

Sau khi Chu Phàm hạ quyết tâm, hắn lại bắt đầu tiếp tục tu luyện bốn thức giác tỉnh, khi nào mệt thì nghỉ ngơi, thẳng đến khi trời chạng vạng tối, Chu Phàm mới ngừng lại.

Không bị mỏi mệt như ngày hôm qua, tinh thần của Chu Phàm vẫn sáng lạng. Thứ nhất là do hắn vừa mới bước vào Lực Khí sơ đoạn, mỗi một lần hoàn thành bốn thức giác tỉnh, cảm giác tăng lên khí lực rõ ràng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Thứ hai là do nguyên khí tiếp xúc thực chất khiến cho nhục thể của hắn cảm thấy dễ chịu.

Bất quá, Chu Phàm cũng không tiếp tục luyện nữa. Bởi vì thân thể của hắn đã truyền đến tin tức “no bụng”. Điều này cũng giống như một người ăn quá no, cần chậm rãi tiêu hóa đồ ăn trong dạ dày, nguyện khí tích tụ trong cơ thể cũng như thế. Nó cần thời gian để cơ bắp chậm rãi tiêu hóa, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.

Những điều này Chu Phàm biết rõ nên hắn không thể không dừng lại.

Khi dừng lại, Chu Phàm có thể cảm giác được khí lực bàng bạc trong cơ thể mình. Hắn có chút tò mò, không hiểu khí lực của mình hiện giờ lớn đến nhường nào?

Chu Phàm đi loanh quanh trong nhà, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi trên một cái cối đá sứt mẻ ở góc nhà. Cái cối này thiếu một góc nhỏ cho nên mới bị bỏ xó ở trong góc.

Chu Phàm đi tới rồi ngồi xổm, hai tay nắm lấy cái cối đá, nhấc nó lên.

Chu Phàm lại đặt cối đá xuống đất, trên mặt đất liền phát ra một tiếng vang trầm đục.

Cái cối đá này phải nặng ít nhất hai trăm cân nhưng Chu Phàm nhấc nó lên lại vẫn còn dư lực. Hắn đánh giá khí lực của mình một chút, hiện tại hắn tối thiểu có thể nhấc một vật nặng khoảng ba trăm cân, nhấc vật nặng bốn trăm cân chỉ sợ có chút miễn cưỡng.

Nhưng thế đã rất khủng bố rồi!

Thời điểm Chu Phàm chưa bước vào cảnh giới Lực Khí sơ đoạn, lấy tư chất thân thể của thiếu niên, hắn cùng lắm chỉ có thể nâng một vật nặng hơn trăm cân, hơn nữa còn rất tốn sức. Nhưng chỉ vẻn vẹn qua một ngày, khí lực của hắn đã cấp tốc tăng trưởng đến bốn trăm cân.

Ở xã hội hiện đại, Chu Phàm nhớ rằng, có một lần nhìn thấy kỷ lục thế giới trong bộ môn cử tạ là hai trăm bảy mươi cân, cũng chính là năm trăm bốn mươi cân. Năm trăm bốn mươi cân, con số này đối với hắn mà nói, đương nhiên vẫn còn có khoảng cách. Nhưng nếu cứ theo đà này, tiếp tục tu luyện, muốn siêu việt năm trăm bốn mươi cân cũng chỉ cần thời gian mấy ngày mà thôi!

Nói cách khác hắn chỉ cần dùng mấy ngày là có thể siêu việt hạng cân cực hạn của cử tạ nhân loại trong xã hội hiện đại. Những vận động viên ngày đêm khắc khổ luyện tập chỉ sợ còn không bằng những người bình thường trong thế giới này.

Đương nhiên, thế giới này có võ giả, võ giả lại thập phần cường đại. Lấy trình độ của hắn, chưa gì đã có bốn trăm cân khí lực thì những võ giả Lực Khí trung đoạn, Lực Khí cao đoạn chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Ở thời cổ đại nơi thế giới trước kia của Chu Phàm, ghi chép về những nhân vật trong truyền thuyết có thể lực bạt sơn hà, cái thế vô song không hề thiếu những những người đó trước sau chỉ là truyền thuyết mà thôi, không người nào dám khẳng định trong truyền thuyết thật sự có những nhân vật khủng bố như vậy.

Nhưng bây giờ, Chu Phàm lại cảm thấy điều này chưa hẳn là không làm được, chí ít hắn cảm thấy thế giới này chắc chắn tồn tại võ giả có khí lực đáng sợ đến bực này.

Thậm chí, Chu Phàm cũng có thể đạt tới khí lực khủng bố như thế. Có khí lực bực đó, một khí chiến đấu, đó chính là lực như bôn mã, mở ngàn thạch cung. Người bình thường khó mà đến gần cơ thể, dính một quyền liền bị đánh bay, coi như có mười người vây công cùng một chỗ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Chỉ là Chu Phàm rất nhanh liền nở nụ cười gượng, bởi vì hắn nhớ lại lời Lỗ Khôi đã nói. Coi như khí lực có lớn thì khi gặp phải những quỷ mị quái dị kia, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó.

Khí lực có lớn nữa thì có ích lợi gì!