Chương 3: Tiên Lộ Sơ Hiện

"Người... người là ai? Vừa rồi là cái gì?" Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi kêu lên.

"Đừng sợ! Ngươi không phải người tu tiên, nên đối với mấy thứ thuật pháp nhỏ nhoi này có chút lạ lẫm." Lão giả thấy thế cũng bèn giải thích cho hắn nghe.

"Tu tiên? Thuật pháp?"

Diệp Thiên trước nay quanh quẩn trong nhà, tuy không tiếp xúc bên ngoài nhiều nhưng cũng được ăn học chu đáo. Trong sách vở cũng có ghi chép một ít truyền thuyết về tiên nhân nhưng lại rất mơ hồ.

Trong thành còn có một ngôi đền thờ phụng tiên nhân nhưng trước nay chưa ai từng gặp qua cho nên những chuyện này cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Hôm nay chính mắt chứng kiến khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.

"Diệp Thiên bái kiến tiên nhân!" Sau khi lấy lại tinh thần, hắn chấp tay cúi người một cái thật sâu trước lão giả, thái độ lại càng cung kính.

Lão giả thấy thế chỉ mĩm cười gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó lại nói: "Ta gặp ngươi cũng là có duyên, ngươi có nguyện ý theo lão phu lên núi tu đạo?"

"Tu đạo? chính là trở thành tiên nhân sao?" Diệp Thiên nghe vậy liền chớp chớp đôi mắt, nghi hoặc hỏi.

"Ha ha! đúng là như vậy! Nhưng cũng không hẳn là như vậy. Cái gọi là tiên nhân mà phàm nhân các ngươi nói kỳ thực cũng chỉ là hư danh mà thôi. Trong giới tu tiên những người như ta được gọi là tu sĩ, chân chính để trở thành tiên nhân phải vượt qua vô vàn khó khăn, trải qua năm tháng dài dằng dẵng mới có thể may mắn tu luyện đến cảnh giới tiên nhân trong truyền thuyết..." Lão giả nói tới đây liền dừng lại một chút rồi lại giản dạy về cái gì gọi là tu tiên, thuật pháp, linh căn,... cho hắn hiểu rõ hơn.

Nhìn thiếu niên trước mắt này, làm lão nhớ lại năm xưa khi mới bước chân vào con đường tu đạo, cũng là bộ dáng ngây ngô như này. Cho nên đối với những câu hỏi của Diệp Thiên lão không cảm thấy khó chịu mà còn ân cần chỉ dạy.

Diệp Thiên đang đứng một bên chăm chú lắng nghe, tuy không hiểu gì nhiều nhưng hắn có cảm giác mình như vừa thông suốt một điều gì đó rất huyền diệu, biết thêm rất nhiều thứ mà trước giờ chưa từng nghe nói qua.



Nguyên lai cái gọi tu tiên kia chính là: Từ thuở xa xưa, khi trời đất còn là một mảnh hỗn độn, muôn vàn yêu thú, dị thú, kỳ hoa dị thảo bắt đầu được sinh ra, trong đó có cả con người. Trải qua ngàn vạn năm, con người bắt đầu hình thành linh trí, vượt qua vô số tồn tại khác. Họ bắt đầu phân chia lãnh thổ, giai cấp, tầng lớp,... và nhiều thứ khác.

Nhưng không dừng lại ở đó, con người dần nỗi lên lòng tham, kẻ làm vua thì muốn lãnh thổ mình rộng lớn, kẻ làm quan thì muốn được thăng tiến còn kẻ làm ăn thì tiền bạc phải ngày một nhiều hơn. Từ đó, bọn họ không từ thủ đoạn làm mọi cách để đạt được mục đích.

Rồi bỗng họ chợt nhận ra đời người quá ngắn ngủi, vừa đạt được thứ mình cần nhưng còn chưa kịp hưởng thụ thì liền trở về cát bụi. Sinh, lão, bệnh, tử là một vòng tuần hoàn không hồi kết, ai sinh ra đều đã được gắn chữ tử lên người. Vậy tại sao họ phải sống? sống để làm gì?... rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng không có lời giải.

Nhưng đến một ngày, con người vì không chịu khuất phục trước Thiên mệnh. Họ bắt đầu tìm kiếm con đường dẫn đến trường sinh, tìm cái bất tử trong cái sinh tử, lại trải qua mấy ngàn vạn năm tiếp theo, từ từ cũng có người cảm ngộ ra một tia mỏng manh luồng khí đang giao động không ngừng trong thiên địa. Thứ này rất giống không khí nhưng lại không phải, nó cũng tồn tại ở dạng khí vô hình nhưng muốn dung nạp vào cơ thể thì không chỉ đơn giản là hít thở mà phải ở trạng thái tinh thần cùng thiên địa hoà làm một. Đó chính là linh khí.

Sau khi tìm ra cách hấp thụ linh khí, họ bắt đầu cảm nhận được cơ thể đang dần thay đổi, tinh thần và giác quan được tăng lên gấp trăm ngàn lần người thường, họ có thể không ăn cơm suốt mấy ngày liền rồi từ từ không cần ăn nữa nhưng cơ thể vậy mà còn khoẻ mạnh hơn bình thường. Và điều đặc biệt là có một cổ lực lượng trong cơ thể của họ hình thành, nó gọi là linh lực.

Linh lực là lực lượng do linh khí sinh ra trong quá trình tu sĩ luyện hoá, khác với thể lực là linh lực có thể thoát ra ngoài và được tu sĩ điều khiển một cách tự nhiên, sức mạnh cũng hơn xa so với thể lực. Từ đó sáng tạo ra nhiều loại thuật pháp yếu mạnh khác nhau.

Không lâu sau vô số tông môn được tạo ra, chiêu mộ đệ tử khắp nơi nhưng không phải ai cũng dễ dàng bước lên con đường tu tiên tầm đạo, chỉ những người trời sinh cơ thể có linh căn mới có thể tu luyện, nếu không có liền cả đời là phàm nhân không thể thay đổi.

Phàm nhân vì không thể tu luyện nên luôn bị tu sĩ xem thường, nên người tu tiên và phàm nhân bắt đầu tách ra như hai thế giới, tu sĩ rất ít khi xuất hiện và can thiệp vào chuyện của phàm nhân, nên dần dần cũng chẳng còn mấy ai nhớ đến cái gì gọi là tu tiên.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Thiên lúc này trên gương mặt cũng đã bình tĩnh vài phần, hắn cuối cùng cũng đã hiểu tu tiên là gì.



"Tiền bối, vãn bối có một khúc mắc mong được tiền bối giải đáp!" Diệp Thiên chợt hỏi.

"Cứ nói."

"Như tiền bối lúc nãy có nói, tiên nhân rất ít khi xuất hiện trước phàm nhân, vậy tại sao hôm nay tiền bối lại hiện thân cứu ta và còn nói với ta nhiều thứ như vậy?" Diệp Thiên cũng nhanh chóng nói ra vấn đề của mình.

Lão giả nghe vậy cũng khẽ cười rồi nói: "Lúc nảy ta cũng đã có nói, muốn ngươi cùng ta lên núi tu đạo, điều này đối với ngươi là cơ hội hiếm có, không biết ý ngươi thế nào? Có muốn ở lại?"

Diệp Thiên cuối cùng cũng đã hiểu vì sao, không ngờ mình lại có cơ hội ngàn năm có một này, nếu như chấp nhận thì sau này hắn có thể sống lâu hơn, cơm cũng không còn lo nữa, nhưng khi nghĩ đến Vương thúc hắn bây giờ sống chết không rõ trong lòng hắn có chút do dự.

"Ngươi vì bị địch nhân đuổi gϊếŧ, nhiều người vì ngươi mà phải bỏ mạng, chứng tỏ nếu sau này ngươi không có thực lực sẽ không thể bảo vệ bản thân và người bên cạnh ngươi."

Lão giả lại nói, trong lời nói rất chậm rãi nhưng khi hắn nghe liền giống như sóng lớn cuồn cuộn khiến cho bức tường trong lòng cuối cùng cũng đổ vỡ.

"Được! mạng ta là do tiền bối cứu, từ nay về sau liền nghe theo người quyết định!" Diệp Thiên sau khi đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt kiên quyết, đáp.

"Tốt tốt! Ha ha! Xem như tiểu tử ngươi hiểu chuyện. Thời gian cũng không còn sớm, cùng ta trở về tông môn đi!"

Lão giả nghe vậy liền bật cười to hai tiếng rồi nói, sau đó búng tay, một chiếc thuyền nhỏ màu xanh xuất hiện lơ lững trước người lão, ngay sau đó chiếc thuyền bỗng nhiên biến lớn gấp mấy lần.

Diệp Thiên mắt thấy một màn này cũng không khỏi mắt trợn mắt há mồm. Nhưng còn chưa để hắn kịp hoàn hồn, lão giả đã bắt lấy vai hắn phi lên thuyền.