Chương 7: Yêu Lâm Chi Địa

Sỡ dĩ vừa rồi Diệp Thiên không có nhận lời cũng bởi vì, chuyện này đối với hắn có hơi nguy hiểm, đám người kia nói là sẽ bảo vệ hắn an toàn nhưng cũng không có gì là đảm bảo.

Sâu trong Yêu Lâm chi địa có rất nhiều yêu thú cường đại, lỡ như gặp phải thì bọn họ sợ là bản thân còn lo chưa xong, nói gì đến việc lo cho hắn.

"Chuyện này phải đợi đến khi ta tìm được Bạch Tê Thử, luyện chế Hoán Cốt Đan giúp đột phá tầng thứ ba của Nhất Lực Chấn Thiên Công, làm cho thực lực tăng lên một chút. Lúc đó, ta đã có thực lực ngang với tu sĩ Luyện Khí tầng năm, khi gặp yêu thú cấp bốn dù đánh không lại nhưng vẫn có thể bỏ chạy." Diệp Thiên trong lòng thầm nghĩ rồi đưa ra quyết định.

Ở tu tiên giới này, tuy nói là truy cầu đại đạo trường sinh, nhưng con đường này lại không tốt đẹp như người ta vẫn thường nghĩ. Ở nơi này kẻ lừa người dối ta có rất nhiều, vì cái lợi trước mắt mà có thể bán đứng hoặc gϊếŧ hại lẫn nhau, không thể tin ai được ngoài chính bản thân mình.

Diệp Thiên ở Thanh Nguyên Môn năm năm nên cũng được nghe nói và chứng kiến những chuyện như vậy không ít, Dương Phong đã từng căn dặn hắn làm việc gì cũng phải cẩn thận, giống như việc luyện đan vậy, chỉ một sơ xuất nhỏ là công sức liền đổ sông đổ biển.

Vì vậy mà mấy năm qua Diệp Thiên rất ít khi tiếp xúc với ai, hạn chế bớt các mối quan hệ không cần thiết, duy chỉ có Tô Thanh là hắn có thể tin tưởng xem như bằng hữu.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên đã đứng bên trong lầu một của Thất Linh Bảo Tháp.

Thất Linh Bảo Tháp có bảy tầng, không gian bên trong khá rộng rãi, có thể chứa hơn trăm người, lầu một là nơi bày bán và trao đổi một số thứ như đan dược, dược thảo, tài liệu luyện khí, pháp trận, pháp khí..., đủ loại. Mỗi nơi đều có một trưởng quầy với tu vi Trúc Cơ Kỳ tọa trấn.

Diệp Thiên nhìn quanh rồi bước đến một góc tường gần đó, nơi này không bày bán thứ gì mà chỉ có một cái bảng lớn, bên trên treo vô số thẻ trúc, mỗi thẻ trúc là một nhiệm vụ được ghi trên đó.

Bên phải cái bảng còn có một gian phòng nhỏ, bên trong là một nam tử trung niên tầm năm mươi tuổi, gương mặt đã có vài nếp nhăn, lão là người giao nhận nhiệm vụ ở đây.

Sau khi đọc qua một lượt, Diệp Thiên đưa tay lấy xuống một cái thẻ trúc. Trên này có ghi: "Thu thập mười cây Hắc Diệp Thảo, nhận được mười viên linh thạch!"

Hắn đem thẻ trúc đưa cho nam trung niên kia rồi nói: "Tiêu sư thúc! Ta muốn nhận nhiệm vụ này!"

Diệp Thiên nhiều lần đến đây nên cũng biết người này, lão tên Tiêu Điền, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, tính tình ôn hòa dễ chịu, Diệp Thiên đối với lão rất có hảo cảm.

Tiêu Điền tiếp nhận thẻ trúc, vẻ mặt tươi cười, nhưng khi đọc qua thì hơi nhíu mày nói: "Diệp tiểu tử! Hắc Diệp Thảo này tuy không nằm ở vị trí quá sâu trong ngoại vực của Yêu Lâm chi địa, nhưng mà với tu vi của ngươi thì có hơi khó khăn. Ngươi thật sự là muốn nhận nhiệm vụ này sao?"



"Đa tạ sư thúc nhắc nhở! Nhưng ta còn muốn tìm một thứ khác nên phải mạo hiểm một chút." Diệp Thiên bình tĩnh đáp.

"Thứ khác mà ngươi nói là gì? Có thể nói cho ta biết không? Có khi ta có thể giúp được!" Tiêu Điền tò mò hỏi.

"Là Bạch Tê Thử!" Diệp Thiên cũng không che giấu, đáp.

"Bạch Tê Thử?" Tiêu Điền vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên.

Theo như hắn biết thì Bạch Tê Thử này không có gì nguy hiểm, nhưng tính tình nhút nhát, giỏi độn thuật, việc gặp được nó còn khó chứ đừng nói là bắt được. Ngay cả Nam Thú Sơn chuyên về linh thú, nếu muốn bắt nó thì cũng phải rất vất vả.

Bạch Tê Thử này là yêu thú cấp thấp, thứ có giá trị nhất của nó là chiếc sừng trên đầu, chiếc sừng này cực kỳ cứng cáp, dùng để luyện đan hoặc tế luyện pháp bảo đều được, do số lượng ngoài tự nhiên rất ít, bắt được một vài con thì cũng không có tác dụng gì lớn, vì vậy cũng ít ai đi bắt nó.

"Ngươi đã qua bên lão Hồ hỏi thử chưa?" Tiêu Điền vừa nói vừa chỉ tay về một nơi gần đó.

"Đã đến vài lần nhưng không có kết quả!" Diệp Thiên lắc đầu nói.

Nơi lão chỉ là chỗ của Hồ Tam Tử, chuyên bày bán dược liệu, hắn đã đến mấy lần nhưng cũng không thu được gì.

"Vậy ta cũng hết cách rồi, ngươi cầm lấy! Thời hạn của nhiệm vụ này là hai tháng!" Tiêu Điền khẽ thở dài rồi đưa lại thẻ trúc cho Diệp Thiên, trên đó lúc này đã có thêm một cái mộc nhỏ ghi tên của hắn.

"Vâng! Đa tạ sư thúc!" Diệp Thiên cung kính một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài thì Diệp Thiên cũng không dừng lại ở đâu mà trực tiếp đi đến Yêu Lâm chi địa.

Yêu Lâm chi địa nằm ở Phía Bắc của Thanh Nguyên Môn, cách nơi này hơn ba mươi dặm.



Tuy Diệp Thiên vẫn chưa thể phi hành, nhưng nhờ vào tầng thứ hai của Nhất Lực Chấn Thiên Công mà tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, chỉ mất một canh giờ là đến nơi.

Yêu Lâm chi địa là một khu vực rừng núi rộng lớn, địa hình hiểm trở, tu sĩ muốn vượt qua thì cũng phải mất mấy tháng phi hành.

Nơi này rốt cuộc được hình thành từ khi nào thì cũng không ai biết. Chỉ biết là lão tổ tông năm xưa vì thấy ở đây tài nguyên dồi dào, linh khí nồng đậm, cho nên mới quyết định chọn nơi này để làm nơi khai tông lập phái.

Trước đây cũng từng có một số tông môn khác đến tranh giành khu vực này, nhưng đều bị thực lực mạnh mẽ của lão tổ tông đánh lui. Về sau cũng không còn ai dám có ý đồ với nơi này nữa.

Yêu Lâm chi địa càng vào sâu thì yêu thú càng cường đại, vì vậy mà được chia thành hai khu vực là nội vực và ngoại vực.

Ngoại vực là nơi sinh sống của yêu thú cấp năm trở xuống, Luyện Khí tầng tám chín là có thể tự do di chuyển ở ngoại vực.

Còn nội vực thì có rất nhiều yêu thú cấp sáu, tương đương với Luyện Khí tầng mười. Nhưng còn một tồn tại đáng sợ khác nằm sâu trong nội vực nữa là Yêu Vương, tương đương với tu sĩ Kết Đan Kỳ, Luyện Khí Kỳ gặp nó chỉ có nước bỏ mạng chứ việc chạy thoát là gần như không thể.

Để đảm bảo an toàn cho chúng đệ tử thì Yêu Vương này từ mười năm trước đã bị trưởng lão Nguyên Anh Kỳ trong tông tiêu diệt. Nhưng cứ cách vài chục năm thì sẽ có một Yêu Vương mới xuất hiện, không ai biết nó sẽ xuất hiện khi nào, mà mỗi lần xuất hiện thì sẽ là một cảnh gió tanh mưa máu, nó sẽ càng quét hết tất cả tu sĩ mà nó nhìn thấy.

Vì vậy mà giữa nội vực và ngoại vực được ngăn cách bằng một đại trận cấm chế, khi Yêu Vương xuất thế thì sẽ hạn chế được phần nào đó tổn hại.

Ngoài ra, pháp trận này còn ngăn cách cả tu sĩ, chỉ ai đủ tư cách mới có thể tiến vào, mà để có đủ tư cách thì phải có được thứ hạng cao trong kỳ tỷ thí hai năm một lần của tông môn.

Hồi lâu thì Diệp Thiên cũng đã tiến vào trong Yêu Lâm chi địa, dù địa hình có hơi phức tạp, nhưng dù sao hắn cũng đến đây nhiều lần, nên đối với nơi này giống như là ngựa quen đường cũ. Khéo léo vượt qua những khu vực có yêu thú nguy hiểm, rất nhanh đã đi đến nơi mà trước đây chưa từng đi qua.

Trên đường đi đôi khi còn bắt gặp những người khác, đa số là những người mà Diệp Thiên không quen biết, nên cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.

Diệp Thiên lúc này tốc độ cũng đã chậm lại, cẩn thận tản thần thức ra xung quanh để tìm kiếm.

Với tu vi Luyện Khí tầng ba của mình thì phạm vi tối đa mà thần thức có thể hoạt động là hơn năm trượng, mặc dù không xa nhưng vẫn đủ để cảm nhận được nguy hiểm, nếu thấy không ổn liền ngay lập tức chuyển sang hướng khác.