Chương 28: Nữ Hoàng Đáng Yêu Dễ Thương Quá Mức

Vũ Tiêu ngẩng đầu, gương mặt có chút ửng hồng, khuôn mặt tuyệt mỹ như ngọc.

Đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước suối kia, ánh mắt như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, lanh lợi mà trong veo, có cảm giác diễm lệ mê nguời, xinh đẹp không gì sánh được.

Cánh môi mỏng, ngũ quan xinh xắn hiện ra trên gương mặt hoàn mỹ.

Nàng cứ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hư không như vậy, cảm giác như xuyên qua thời gian và không gian, đối mặt với ánh mắt của Lý Mệnh, dọa Lý Mệnh thân thể bật ngửa ra sau.

"Đến cùng là ai giúp ta?" Vũ Tiêu ngẩng đầu, từ cánh môi thoa son đỏ chậm rãi nói ra mấy chữ.

"Dọa ta một hồi, còn tưởng rằng nàng có thể nhìn thấy ta." Lý Mệnh hít thở một hơi thật sâu.

Thật sự, Lý Mệnh có thể nghe được nàng nói chuyện, nhưng nàng lại không thể.

"Ngoại trừ Quốc sư cấp bậc Thần Vương, Vũ triều nhất định còn có cường giả lợi hại hơn." Vũ Tiêu ngẩng đầu, tự nói một mình, lại giống như đang nói chuyện với Lý Mệnh.

Nàng cảm thấy sự hiểu biết đối với thế giới này vẫn quá ít, nguyên nhân có thể do trước kia tầm mắt còn hạn chế, tiếp xúc rất ít với thế giới bên ngoài.

"Xem ra cần phải chuẩn bị thời gian quay về thôn một chuyến, hỏi thôn trưởng bà bà một chút, thế giới bên ngoài Vũ triều." Vũ Tiêu rất ít khi ra ngoài, chỉ biết có quốc gia Vũ triều này.

Nữ thầy tế trước đó cũng nói, dao găm là Tiên khí ả cầu được ở nước khác, như vậy bên ngoài Vũ triều nhất định còn có quốc gia khác.

Nhưng trước mắt cũng chưa cần gấp gáp hiểu rõ ngoại giới, đầu tiên cần phải ổn định lại trật tự quốc gia này.

Khóe miệng nàng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu, giống như đang nói chuyện với Lý Mệnh: "Mặc kệ như thế nào, nói tóm lại, tạ ơn ngươi giúp ta."

"Không có chi." Lý Mệnh nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, vẻ mặt tươi cười, nhìn nàng thật sự rất đẹp.

"Nếu như có thể, ta rất muốn gặp mặt nói lời cảm tạ." Vũ Tiêu nhìn qua Thiên Khung Đạo.

"Ta cũng nghĩ thế, nhưng mà ta không ra được."

"Ta phải đi tắm rửa, nếu không nước sẽ lạnh mất."

Vũ Tiêu cúi đầu, đi đến bồn tắm trong cung điện.

Bởi vì vòng eo nàng tinh tế, bờ mông ngạo nghễ cong lên, nhìn giống như nàng vừa đi vừa lắc mông, vóc dáng thướt tha.

Khóe miệng Lý Mệnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nàng thật là dễ nhìn.

Mấu chốt là ngực to, eo nhỏ, mông cong.

Đương nhiên, đây đều là Lý Mệnh nhìn qua quần áo đoán ra được, cũng không thật sự thấy được, chăm chú nhìn nàng, hi vọng có thể gặp mặt nàng một lần.

Đáng tiếc, Vũ Tiêu cũng không cởi bộ quần áo màu trắng nàng đang mặc ra.

Cứ mặc quần áo như vậy bước vào bồn tắm, nước lập tức bao trùm da thịt tuyết trắng của nàng, quần áo bên ngoài mới chậm rãi trượt xuống từ nơi bả vai.

Nàng đưa tay kéo màn trướng hai bên bồn tắm một phát, sau đó không nhìn thấy gì nữa.

Hình ảnh tiếp theo chính là Vũ Tiêu đi ra từ bồn tắm, giọt nước trên người trượt rơi xuống mặt đất, rất nhiều thị nữ đi tới, giúp nàng mặc quần áo.



Vẫn mặc lụa mỏng màu đỏ như cũ.

Hình như nàng là rất thích màu đỏ.

Cách bát Vô Lượng, Lý Mệnh vẫn có thể ngửi thấy được mùi thơm hòa hợp xung quanh thân thể nàng.

"Gâu gâu gâu. . ." Chó mực không ngừng giãy dụa.

Lý Mệnh mới nhớ tới nãy giờ hắn vẫn che mắt Chó mực, nhanh chóng buông nó ra, nhìn thấy Chó mực bất lực nằm trên mặt đất, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, thoi thóp thở.

"Đừng có giả bộ với ta, mau dậy, nếu không, ta tới vườn thuốc hái chút Câu Kỷ Tử ninh nhừ ngươi." Lý Mệnh đe dọa.

"Gâu gâu gâu. . ." Trong nháy mắt, Chó mực đứng dậy, nhe răng trợn mắt với Lý Mệnh.

"Ngươi thử nhe răng thêm chút nữa xem." Lý Mệnh nhìn nó.

"Gâu gâu gâu. . ."

"Muốn chết." Lý Mệnh giơ tay.

"Gâu. . ." Chó mực lắc lư cái đuôi, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, không chịu được cái tính khí này, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.

Thấy Chó mực rời đi, Lý Mệnh cũng lười để ý đến nó, thu tay lại, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía bát Vô Lượng.

"Mời." Một thị nữ đưa tay ra thể hiện động tác xin mời.

Vũ Tiêu khẽ cắn cánh môi, mím môi, chậm rãi theo sát thị nữ đi vào trong cung điện.

Trên bàn trà trong cung điện chất đầy tấu chương.

Đều là thông qua thị nữ đưa tới, hiện tại bày ở phía trên, chờ đợi Nữ Hoàng phê duyệt.

"Nữ Hoàng, đây đều là tấu chương cần người phê duyệt." Thị nữ nói.

"Ta biết, các ngươi đều ra ngoài đi, đóng cửa lại." Vũ Tiêu phất phất tay, toàn bộ thị nữ rời đi.

"Để ta nhìn xem đây là thứ đồ vật gì?" Vũ Tiêu đi đến bàn trà, ngẫu nhiên cầm một quyển trục, trên đó viết về việc tuyển vị trí nam nữ thầy tế.

Bởi vì chính tay nàng đã xé xác hai thầy tế, nên phải tuyển thầy tế lần nữa.

Trên tấu chương chính là tên của những người dự tuyển vị trí thầy tế, một danh sách lít nha lít nhít, còn giới thiệu cả bối cảnh và những thành tựu đạt được trong đời, đều viết rất rõ ràng.

Những quan viên làm việc này thật sự rất nhiệt tình và tâm huyết.

Nhìn nửa ngày, lắc đầu, ném tấu chương này sang một bên, lại cầm lấy một quyển trục khác, trên đó viết về việc tuyển vị trí Quốc sư, phía trên có danh sách quan viên được đề cử.

"Nhức đầu."

Vũ Tiêu giống như quả bóng xì hơi, cũng giống nụ hoa ỉu xìu, nghiêng mông một cái, trực tiếp ngồi ở trước bàn.

Tư thế ngồi của nàng rất kỳ quái, tư thế ngồi giống con vịt.



Lý Mệnh nhìn đến đây, đôi mắt phải mở to, tư thế ngồi giống con vịt này, hắn mới chỉ được nhìn trong Anime, bởi vì kiểu ngồi này rất khó, dường như chỉ có thể xuất hiện trong Anime.

Có thể làm được động tác này, chứng tỏ độ bền dẻo của Vũ Tiêu rất tốt.

Những chị gái có độ bền dẻo tốt, cũng thường xuyên có thể làm được các tư thế có độ khó cao.

Vũ Tiêu vẫn duy trì kiểu ngồi giống con vịt như cũ, nửa người trên nghiêng về phía trước, nằm trên bàn trà, miệng bĩu môi.

"Nữ nhân này vậy mà lại có một mặt đáng yêu dễ thương như thế."

Lý Mệnh cả kinh mở to đôi mắt, lúc đầu chỉ nghĩ Vũ Tiêu hội tụ đủ gợi cảm, vũ mị và bá đạo, không nghĩ tới nàng còn có một mặt như thế.

Cảnh tượng này, nàng thật dễ thương, rất đáng yêu.

Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ đang bĩu môi kia của nàng.

Lý Mệnh muốn đưa tay ra chọt chọt một cái, má bầu bĩnh, chắc chắn rất mềm.

May mà hắn nhịn được, nếu không, chắc chắn bị xem như biếи ŧɦái.

Vũ Tiêu ghé vào trên bàn trà, miệng lầm bầm một cái, bờ môi đỏ thật mỏng nhìn rất gợi cảm, giống như mật đào mê người, Lý Mệnh không kìm lòng được liếʍ liếʍ bờ môi.

Nàng không có chuyện gì để làm, lại không muốn xem tấu chương, bắt đầu vuốt vuốt mái tóc của mình.

Nghịch chơi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền nhỏ cũng lập tức lộ ra, càng làm cho nàng thêm đáng yêu, loại khí tức bá đạo kia lúc này đều hóa thành đáng yêu.

Lý Mệnh si ngốc.

Một lát sau, tiếng gõ cửa bên ngoài cung điện truyền tới.

Lúc này nàng đứng thẳng người, ngồi lên ghế, hai chân chụm lại, thần tình nghiêm túc, khôi phục khí chất Nữ Vương.

"Vào đi."

"Nữ Hoàng, có tấu chương đưa tới." Một thị nữ hai tay dâng tấu chương, đặt trên bàn trà.

"Ngươi ra ngoài đi, không có lệnh của ta thì đừng vào."

Vũ Tiêu để thị nữ rời đi.

Sau khi thị nữa rời đi, nàng lộ nguyên hình, cả người nằm trên bàn trà.

Tức giận phồng má bĩu môi, dáng vẻ lười biếng, nói:

"Xem ra làm nữ Hoàng Đế cũng không dễ dàng như ta tưởng tượng."

Nàng nằm ở trên bàn trà, không ngừng thở dài.

Lý Mệnh ngơ ngác nhìn nàng, trước đó nàng gợi cảm, vũ mị, bá đạo, không ngờ lúc này lại lộ ra một mặt khác, thật là đáng yêu dễ thương quá mức.

Hắn không kìm lòng được đưa tay tới chọt chọt khuôn mặt nàng.

"Ai?"