Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Ở Thế Giới Tai Biến

Chương 6: Có lẽ cô mới là đại boss

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Vọng An được một đống bài thi như mong muốn.

Cô nâng niu vuốt ve nhẹ nhàng từng trang giấy, từng bài thi, chỉ cảm thấy cả người mình như đang đắm chìm trong biển hạnh phúc.

Ở Lam Tinh, các loại tài nguyên như nước, lương thực… đều cạn kiệt nghiêm trọng. Có điều, các loại thực vật biến dị dùng để tạo giấy thì lại có rất nhiều. Vậy nên, học sinh Đại Hạ không hề thiếu bài thi.

Đối với học sinh Đại Hạ mà nói, dù là thời đại hòa bình hay là thời đại tai biến, thi đại học đều là một chuyện cực kì quan trọng. Bởi vì tri thức thi đại học thời kỳ tai biến thật sự có thể cứu mạng người. Đương nhiên rồi, các công việc thời kỳ tai biến cũng cần có các tri thức tương đương.

Đời trước, Hạ Vọng An chăm chỉ học tập, một lòng học tập, giữ vững thành tích đứng đầu khối, mỗi sáng tự học đều sẽ được chủ nhiệm lớp tặng khoai tây biến dị tình yêu.

Mỗi lúc này, Hạ Vọng An đều sẽ vừa gặm khoai tây đen thui cứng ngắc vừa loay hoay giải bài thi trong ánh mắt hâm mộ của các bạn học.

Cô cực kì tự tin với kì thi đại học, tự tin rằng mình có thể đạt được thành tích tốt.

Để cho chắc chắn, Hạ Vọng An làm bài thi vào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, buổi nào cũng làm bài thi, mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn tới ngày thi đại học.

Sau đó, cô xuyên qua vào một tháng trước khi thi đại học.

[Em có biết là chị bị sốc nhiều thế nào không?]

[Nó chẳng khác gì ăn cơm không bát, tắm rửa không nước, ngủ nghỉ không giường!]

Hạ Vọng An nâng niu bài thi, cảm động đến mức suýt chảy nước mắt: [Suốt 31 thế giới, đi suốt 31 thế giới trong mười năm, không có một thế giới nào là có bài thi và thi đại học!]

Một giọng nói vang lên trong đầu cô: [Ký chủ, chị đã nói với em những lời đó 1050 lần rồi!]

Hạ Vọng An sửng sốt: [Ơ? Chị nói nhiều lần rồi hả? Chị chỉ là muốn nói đám người ở các thế giới kia không hề coi trọng giáo dục thanh thiếu niên, chị đứng ở đỉnh điểm đạo đức lên án bọn họ!]

Giọng nói trong đầu rất là bất đắc dĩ: [Mấy lời này nói 1362 lần!]

Hạ Vọng An bắt đầu tự xét lại mình: [007, có phải là trước đây chị giả thiết các chức năng của em tốt quá rồi không?]

Đúng vậy, theo như lời Hạ Vọng An nói với ký lục viên, Hạ Vọng An có hệ thống, lại còn là hệ thống do tự mình giả thiết ra.

Phải biết rằng đời trước cô xuyên qua năm mười sáu tuổi, là độ tuổi vị thành niên ở Đại Hạ, cũng là độ tuổi mà khi có nguy hiểm xảy ra sẽ được quốc gia xếp vào nhóm bảo vệ di chuyển đầu tiên.

Khi ấy, điều mà Hạ Vọng An thường xuyên buồn phiền nhất cũng chỉ là “hạng hai toàn khối ở lớp bên cạnh chỉ kém ba điểm là đuổi kịp mình”, vì sao truyện “Sau khi có hệ thống chiến thần, tôi gϊếŧ sạch dị chủng” cập nhật ít chương quá vậy?

Thiếu nữ mười sáu tuổi mắc bệnh trẻ trâu vẫn luôn tin chắc rằng mình là một học sinh cấp ba bình thường… hoàn toàn sửng sốt khi xuyên qua.

Tin tức xấu: Xuyên qua, không có bàn tay vàng.

Tin tức tốt: Chính mình có thể sáng tạo bàn tay vàng.

Sau khi biết rõ năng lực của mình, chuyện đầu tiên mà Hạ Vọng An làm chính là “giả thiết” ra hệ thống 007.

007 là một hệ thống toàn năng. Nó có thể ghi lại bản đồ, lưu theo thứ tự các loại “hình tượng” mà Hạ Vọng An từng dùng, tính toán “lượng tín ngưỡng”, điều tra xung quanh, kiêm chức phục vụ cho cá nhân Hạ Vọng An như là ca hát, trò chuyện, báo thức…

Có thể nói là một hệ thống nhiều tác dụng, cực kì đáng giá tiền.

Thiếu nữ Hạ Vọng An mắc bệnh trẻ trâu cứ vậy mà đi thẳng một đường, chém gϊếŧ ở các thế giới tai biến, chưa tới mười năm là trở thành một sự tồn tại gần với bán thần, không thể không nhắc đến công lao của 007.

007: [Nhưng mà ký chủ, em là miễn phí, làm gì có chuyện đáng giá tiền hay không?]

Hạ Vọng An: [Là chị sai khi trước đây không phát tiền lương cho em. Bây giờ có cơ hội rồi, chị sẽ lập tức đền bù cho em. Nè, tặng em một trang bài thi nè!]

007: […]

Nó im lặng một giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm bài thi với Hạ Vọng An.
« Chương TrướcChương Tiếp »