Chương 13.2

“Đa tạ…… Công tử.”

“Không cần cảm tạ, cố gắng tĩnh dưỡng.” Trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, y nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa ngọc trâm sau đó đứng dậy quay trở lại cung điện. Lúc trước Ngọc Trâm đã từng nói Vân Diễm để lại ngọc giản đưa tin, có lẽ…… có thể kêu hắn tới.

Ngọc giản được đặt ở trong ngăn chứa cạnh cung điện, vô số bình ngọc chứa đựng đan dược được đặt ngay ngắn trong tủ, phía dưới là những quyển sách mới được tìm thấy. Một bên còn có những vật dụng tinh xảo, đều được chuẩn bị sẵn cho Cố Niệm. Duỗi tay cầm lấy ngọc giản, y hơi rũ mắt xuống lộ ra một tia dịu dàng khó nhìn thấy.

Linh lực không thể huy động, Ngọc Trâm lúc này cũng bị trọng thương. Cố Niệm vuốt ve một lát, sau đó do dự đưa ngọc giản lên môi, nhẹ giọng gọi: “Vân Diễm?”

Ngọc giản không hề phản ứng, quả thật phải cần linh lực mới có thể sử dụng được. Có chút thất vọng thở dài, ngọc giản một lần nữa được cất vào tủ.

Vân Diễm dường như đã biến mất.

Đã một tháng sau, Cố Niệm mới nhận ra mình có chút kỳ quái. Mệt mỏi y ngồi dậy khỏi giường, cau mày, eo lưng đau nhức. Nhưng mà trong trường hợp này, y cho rằng mình bị khoá linh lực quá lâu đã hình thành thói quen của phàm nhân. Tuy nhiên sau hai tháng nữa, ngay cả bụng cũng dần dần nhô lên.

Lúc ban đầu nhận thấy được, trong lòng đột nhiên bị sốc. Bụng giống như mềm mại hơn rất nhiều, khi lòng bàn tay chạm vào có chút khác thường. Cố Niệm vô cùng khó hiểu, nhưng Vân Diễm lúc này không có ở đây, Ngọc Trâm cũng đang tịnh dưỡng bên trong nên chỉ có thể suy tư một mình. Tuy đan điền bị khóa nhưng thân là một tu sĩ xúc giác của y nhạy bén hơn nhiều so với phàm nhân. Vì thế một lúc sau, Cố Niệm phát hiện trong bụng mình có nhịp đập.

Đó là…… Nhịp tim.

Tình trạng thích ngủ ngày càng lộ rõ, ở tháng thứ 6 bụng càng nhô cao. Cảm nhận được tiếng tim đập, y duỗi tay đi sờ hình dáng vật nhỏ trong bụng, vẻ mặt kinh ngạc phát hiện nó…… Giống như hài đồng.

Vậy…… phát hiện vào tháng thứ ba, đến tháng thứ sáu thì bụng to, hóa ra là mang thai?!

Tuy Cố Niệm như thế nhưng y chưa bao giờ nghe nói đến việc nam nhân có thể sinh con. Nhưng mà tiếng tim đập không thể là giả được, chưa kể hài đồng còn cử động. Lúc y đang ngủ say cảm giác được một cú đá vào bụng, y biết tiểu gia hỏa lại một lần nữa bồn chồn.

Đây là…… hài tử của y cùng Vân Diễm?

“Sao ngươi lại nghịch ngợm như vây.” Cảm giác chính mình lại bị tiểu gia hỏa đánh một quyền, Cố Niệm nhẹ nhàng cười khẽ, nhu hòa vuốt ve bụng mình. Ban đầu y cũng khó có thể tin, nhưng có lẽ do phụ tử thiên tính nên y dần dần chấp nhận sự xuất hiện của đứa nhỏ này. Ngược lại, thái độ của y đối với Vân Diễm cũng dịu đi.

Y không biết…… Người nọ sẽ nghĩ thế nào.

Tiểu gia hoả trong bụng lại đạp một cái, tựa hồ muốn lật người mới có thể thoải mái chìm vào giấc ngủ. Cố Niệm nhẹ nhàng vỗ về, bất đắc dĩ mở miệng: “Như thế không ngoan, chắc là giống phụ thân ngươi.” Y đỡ eo chậm rãi đứng dậy, lại đi nhìn Ngọc Trâm. Ngọc Trâm vẫn đang ngủ say bên trong, từ ngày ấy được gieo nàng chưa bao giờ tỉnh lại.

Cố Niệm lại chạm vào cánh hoa mềm mại của nàng, đứng dậy trở về đại sảnh, có chút mệt mỏi ngồi vào bàn. Quân cờ đen trắng trên bàn dây dưa không rõ, ván cờ cuối cùng không phân thắng bại, không giống như đánh cờ cùng Vân Diễm……

“Vân Diễm…… Ngươi khi nào trở về.” Y thở dài sờ bụng mình lần nữa. Hài tử vui vẻ cựa quậy, dường như cảm nhận được sự không vui của phụ thân, trở mình đem đầu đỉnh cái bụng. Nhìn một khối củng lên, Cố Niệm bật cười lại nhẹ nhàng sờ sờ.

Đứa nhỏ này…… Cũng là trời cao ban cho Cố Niệm y. Dù cho trái với lẽ thường thì y cũng nhất định bảo hộ đứa nhỏ này chu toàn.

Tác giả có lời muốn nói: Con của Cố Niệm cùng Vân Diễm!