Chương 14.2

“Ta……” Không nghĩ tới đối phương có phản ứng như vậy, Cố Niệm bị hắn làm cho ngơ ngác, sau đó thấp giọng mở miệng: “Không phải hắn……”

“Ngươi lại gạt ta!” Lúc này không kìm được tức giận, ngay cả đôi mắt của hắn cũng đỏ tươi, “Ngươi còn muốn chạy trốn, ngươi căn bản không muốn làm đạo lữ của bản tôn!”

Cố Niệm đau đớn, hai vai dễ dàng trở nên xanh xao. Y chau mày cắn môi dưới, thấp giọng giải thích: “Ngươi buông ta ra…… ta nói ta sẽ chạy trốn khi nào?”

“A Niệm.” Vân Diễm chậm rãi buông lỏng tay ra, nhưng mà ma khí không thể ức chế trào ra. Đây là người hắn tâm tâm niệm niệm, cho dù hài tử trong bụng không phải của hắn…… cũng vẫn như vậy làm hắn yêu thương.

“Vân Diễm, đây thật sự là hài tử của ta và ngươi.” Y do dự một lát mới mở miệng lặp lại. Nhưng mà do dự này trong mắt Vân Diễm lại thành chột dạ, Cố Niệm của hắn…… Mỗi khi không tình nguyện đáp ứng cũng là bộ dạng như vậy.

“Phải không?” Hắn cười lạnh một tiếng nhưng lại vừa vặn nhìn thấy đôi mắt ngước lên của Cố Niệm. Đôi mắt đen như mực ngọc của y chứa đầy nước, còn có cảm xúc chua xót. Vân Diễm hơi giật mình, nhưng nỗi đau bị phản bội lại làm vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng.

Trong bụng lại bị một chân đá nhẹ, Cố Niệm cúi đầu giấu đi khổ sở trong l*иg ngực. Y đã vô số lần tưởng tượng Vân Diễm trở về…… Dù cho hắn là ma tu, hắn vẫn như cũ có thể cùng y kết làm đạo lữ. Hài tử của bọn họ cũng nhận hết sủng ái.

Cư nhiên…… Không nhận sao.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Diễm, nam nhân cau mày nhìn y, trong khi Cố Niệm ngẩng đầu lên chậm rãi đem tay hắn đặt ở bụng.

Bàn tay thô ráp của hắn khẽ kéo ra đặt lên làn da ấm áp, đây có thể coi là lần đầu tiên Cố Niệm chủ động đυ.ng vào đối phương. Trong lúc che lại, Vân Diễm mím môi, không hiểu cảm xúc kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong l*иg ngực. Hài tử dường như cảm nhận được điều gì đó, ra sức đạp một chân, trên bụng liền nhô lên một cái chân nhỏ.

Cố Niệm cười khổ, tiếng nói có chút run rẩy, “Vân Diễm……”

Bàn tay to nhanh chóng rút về không chút thương tiếc. Hắn cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”

Cố Niệm hơi lảo đảo, đỡ bàn miễn cưỡng đứng lên. Trong mắt có lệ ý nhưng mà chưa từng rơi xuống, y chỉ bình tĩnh nhìn người nọ, “Ngươi…… Không tin sao.”

Kỳ thực…… Không tin sao.

Vân Diễm không nói, nhưng vẻ mặt lạnh băng của hắn đã trả lời. Cố Niệm hoảng hốt ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn hư vô.

Hai người lại lâm vào tĩnh mịch trầm mặc.

Tác giả có lời muốn nói: Vân Diễm đã làm tội lớn. Bởi vì trước đó Vân Diễm rất lo lắng Cố Niệm biểu hiện, giữa bọn họ quan hệ rất mỏng manh, không có chút nào tin tưởng.