Chương 16.1

Trong mộng y dường như nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Cố Niệm hoảng loạn đi tìm, lại chợt thấy một tiểu bánh bao trắng hồng như ngọc bích mở to mắt kêu y “Phụ thân”. Y muốn bế đứa trẻ lên thì đột nhiên cảm thấy bụng đau xót rồi chợt bừng tỉnh. Trán y đầy mồ hôi lạnh, y gian nan hít thở mấy hơi mới nhận ra bào thai vẫn chưa trôi.

“Công tử?” Ngọc Trâm bưng một chậu nước ấm, hoảng sợ đi đến mép giường, “Ngài tỉnh……”

Khi nàng lâm vào giấc ngủ sâu, cũng không biết Cố Niệm đã mang thai. Hiện tại nhờ đế quân lần thứ hai điểm hóa, bỗng nhiên nhìn thấy bụng Cố Niệm to tự nhiên có chút kinh ngạc.

“Ngọc Trâm?” Cố Niệm một tay bảo vệ bụng, hơi rũ mi mắt ngồi dậy, “Là Ngươi.”

Thân thể có y có chút yếu ớt, theo bản năng không muốn nhớ lại hồi ức đau đớn lúc trước. Chiếc khăn ướt được vắt đưa đến trước mặt y, Cố Niệm lau mồ hôi trên trán, hư nhuyễn tựa vào mép giường.

Tuy Ngọc Trâm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẻ mặt phẫn nộ của đế quân trước khi rời đi cùng với máu đen chảy ra trên khăn trải giường vẫn khiến nàng có cảm xác lo lắng. Cẩn thận lấy khăn về, nàng cầm bình ngọc đựng đan dược đưa tới trước mặt Cố Niệm, “Công tử, đế quân dặn dò muốn công tử ăn vào…… A!”

Cố Niệm ném bình ngọc xuống đất “Bang” một tiếng vỡ vụn. Một ít đan dược lăn ra, đều là tam văn thượng phẩm. Ngọc Trâm bị kinh hách, hoảng loạn lui về phía sau vài bước, trong khi Cố Niệm mím chặt môi với vẻ mặt u ám.

“Công… Tử?” Thanh âm mỏng manh gần như không nhận ra, thân thể nàng run rẩy thu dọn bình ngọc vỡ cùng đan dược. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Niệm lần nữa, Cố Niệm đã mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Hắn cấp bất luận đan dược gì, ta đều sẽ không ăn…… Ngươi đi xuống đi.” Trong giọng nói chứa đầy chán ghét cùng lạnh nhạt, Cố Niệm che bụng thần sắc mỏi mệt.

Ngọc Trâm vừa định giải thích đây là thuốc dưỡng thai do đế quân chuẩn bị nhưng nàng không dám nói nên chỉ có thể yên lặng lui xuống.

Cố Niệm đang dựa trên giường lại lần nữa mở mắt ra. Vẻ mặt có chút phức tạp, y cau mày nhẹ nhàng vuốt ve bụng. Đan điền vốn đã bị khóa hoàn toàn dường như có chút linh lực để y thuyên chuyển, y niệm môn phái tâm pháp, một tia linh lực bắt đầu chậm rãi chảy trong gân mạch của y.

Thai nhi cắm rễ trong đan điền, lấy phụ thể linh lực mà sống. Chén thuốc phá thai dù chưa đem hài tử trôi đi nhưng lúc thai nhi ở bên trong giãy giụa lại bài trừ một số cấm chế khiến linh lực tràn ra. Cố Niệm không biết điều này, y cau mày đem một tia linh lực đó thu hồi đan điền.

Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng y không hề sử dụng một tia linh lực mỏng manh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc Vân Diễm đi tới, Cố Niệm ngơ ngác nhìn một quyển Kỳ Môn Độn Giáp, sau đó nhíu mày đóng sách lại đẩy sang một bên. Dù cho sắc mặt lạnh băng nhưng bàn tay thu vào tay áo lại hơi nắm chặt.

“Sao ngươi không ăn đan dược.” Sắc mặt nam nhân thực đen, rõ ràng là khó chịu. Khoanh tay chắp sau lưng lại có chút hoài niệm cảm giác đem người ôm vào trong ngực. Cố Niệm nghe được hai chữ “đan dược” lại trầm mặt, cười lạnh nói: “Gϊếŧ không được đứa nhỏ này một lần, ngươi còn muốn đến lần thứ hai?!”