Chương 17.2

Y hoàn toàn cứng đờ.

“Đệ tử, đệ tử cho rằng đã báo thù cho việc cha mẹ bị sát hại, không ngờ đệ tử có thể chất lô đỉnh. Cha mẹ vốn muốn nghịch chuyển linh căn để dâng ta cho chưởng môn!” Lâm Tịnh nghiến răng nghiến lợi, khóc ròng nói: “Sau khi sư phó bị Thiên Ma Tông bắt đi, Triệu Minh Đức lập tức đem đệ tử nhốt lại làm lô đỉnh. Đệ tử ngày đêm hối hận, giả vờ ngoan ngoãn mới có thể ra vào Tử Tiêu phái…… Đêm nay, rảnh rỗi ra ngoài đốt cho sư phó một chút tiền giấy. Sư phó, đệ tử bất hiếu……”

“…… Thì ra là vậy……” Cố Niệm hoảng hốt lui về phía sau một bước, sau đó nhắm mắt lại chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt. Sư phó, sư huynh của y…… Ngay cả đệ tử đều muốn đẩy y vào chỗ chết……

“Sư phó……” Giọng nói dần dần khàn khàn, Linh Tịnh ngửa đầu nhìn y, “Đừng ở lại Tử Tiêu phái. Triệu Minh Đức e sợ chuyện năm đó bị lộ ra, cho nên muốn đem người diệt khẩu. Sư phó, đi nhanh đi……”

“Tịnh nhi……” Trong miệng đầy chua xót, y cố gắng kìm nén cảm giác chua xót cùng đau đớn, “Vi sư đi rồi, ngươi phải làm sao.”

Lâm Tịnh quỳ trên mặt đất hiển nhiên chưa từng nghĩ đứng Cố Niệm sẽ như vậy, vẫn còn quan tâm đến nàng. Trong lòng hối hận càng sâu, “Này…… Đều là đồ đệ đáng được, sư phó! Đi nhanh đi!”

Nghĩ đến điều gì đó, nàng nhanh chóng gỡ xuống túi trữ vật của mình, “Đệ tử dù cho bị làm lô đỉnh, phụ tử Triệu Minh Đức cũng không muốn tính mạng của ta. Sư phó người đi nhanh đi……”

Hai mắt Cố Niệm lại ươn ướt.

Ai biết rằng ngàn dặm độn địa phù đã xảy ra chuyện gì đó, đưa y trực tiếp đến ngọn núi phía sau Tử Tiêu phái. Nhìn đệ tử Lâm Tịnh, y thấp giọng nói: “Vi sư…… Không trách ngươi.”

“Sư phó……” Lâm Tịnh cứng đờ, ngay sau đó khóc lóc thảm thiết.

“Vi sư không ở, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Làm thế nào để chăm sóc bản thân tốt? Đệ tử của y thành lô đỉnh, mà chính y…… lại không thể bảo vệ bản thân mình.

Cố Niệm bối rối tiếp nhận túi trữ vật, lấy ra một tấm độn địa phù. Đây là y năm đó tự vẽ cho Lâm Tịnh, hiện giờ lại về tới tay y. Có vẻ như một đệ tử tuần tra đã nghe thấy được thanh âm, y nhấp môi, kích hoạt lá bùa.

Gió đêm thổi qua, tựa như nam tử bạch y chưa từng xuất hiện. Lâm Tịnh vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, ngốc ngốc nhìn về phía sư phó đã biến mất.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này giải thích nhân quả của sự việc.

Cố Niệm gặp cha mẹ Lâm Tịnh đang trù luyện hồn phách, giải cứu [ Vân Diễm] khỏi tay cha mẹ Lâm Tịnh, lại lỡ tay đem hai người gϊếŧ chết. Áy náy đem Lâm Tịnh trở thành thân truyền đệ tử, trong khi Vân Diễm (6 tuổi) bị gửi trở lại ngoại môn. Sau đó Vân Diễm bị ma tu bắt cóc, bước lên con đường tu ma.

Vân Diễm cho rằng Cố Niệm sẽ lại cứu hắn, nhưng sau khi bị ma tu tra tấn, dần dần oán hận Cố Niệm. → Đây là tâm lý biếи ŧɦái, bởi vì hắn coi Cố Niệm là vị cứu tinh, nhưng vị cứu tinh đó lại không bao giờ đến cứu hắn. Về sau loại cảm xúc này chậm rãi lên men thành tình yêu ╮(╯▽╰)╭ dù sao thì cũng có chút biếи ŧɦái.

Lâm Tịnh mặc dù là đệ tử của Cố Niệm nhưng vẫn luôn oán hận Cố Niệm nên đã hợp tác với Triệu Tư Viễn ở Vân Trung thành gϊếŧ Cố Niệm, chưởng môn cũng hổ trợ. Kết quả Cố Niệm được Thiên Ma Tông cứu đi, chưởng môn lợi dụng tình thế cho rằng Cố Niệm đã chết, sau đó bá chiếm Lâm Tịnh thành lô đỉnh.

Lâm Tịnh tuy thể chất lô đỉnh nhưng có Tam linh căn, nên cha mẹ nàng vì nàng chuyển linh căn. Bởi vì cha mẹ Lâm Tịnh muốn hiến nàng cho chưởng môn, cho nên chưởng môn âm thầm trợ giúp bắt đệ tử ngoại môn trừu hồn. Chuyện này bị Cố Niệm phá hoại, thậm chí còn cướp Vân Tịnh, chưởng môn ghi hận trong lòng, lo lắng Cố Niệm biết chân tướng rồi tiết lộ ra ngoài, vì vậy đã góp phần vào sự việc ở Vân Trung thành.