Chương 36 Tra nam chính hiệu Thời Quang

Tút tút….

Tiếng điện thoại bị cắt đứt, mẹ Triệu ôi mắt trừng lớn, vẻ mặt đầy phẫn nộ nói với Thời Niên:

“Ông ta còn gọi điện ép con về nữa, cứ đưa điện thoại cho dì nói chuyện, xem ông ta dám làm gì!”

Thời Niên: "... Được."

Ban đêm

Mẹ Triệu ngồi một mình trong phòng nhìn quyển album trong tay, mặt trên có rất nhiều ảnh bà và Lâm Mạn Đồng chụp chung. Khi đó, hai người đều là những nữ sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp, mặc váy hoa giống nhau, khuôn mặt mỗi ngày đều ngập tràn hạnh phúc tươi cười.

Vì gia cảnh nên cả hai từ nhỏ đã kết thân, cùng nhau học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và được nhận vào cùng một trường đại học theo ước định. Cũng chính tại trường đại học đó, Lâm Mạn Đồng đã gặp Thời Quang, một cậu sinh viên xuất thân từ một ngôi làng tít trên đỉnh núi.

Theo lời kể lại, Thời Quang khi đó như một ngôi sao sáng của trường. Sinh ra trong cảnh bần hàn, bản thân đã phải vô cùng nỗ lực học tập, cộng với sự ủng hộ giúp đỡ của dân làng mới vào được đại học.

Lâm Mạn Đồng bị Thời Quang dốc lòng hấp dẫn, cô luôn nói Thời Quang là người rất có năng lực, lại có chí tiến thủ, rất an tâm mà dựa vào. Nhưng theo mắt nhìn của mẹ Triệu, tên này đến với Lâm Mạn Đồng chỉ vì dã tâm tham vọng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Mạn Đồng bất chấp sự phản đối của ba để kết hôn cùng Thời Quang. Vào ngày nhận được chứng chỉ đại học, cô đã mang thai được ba tháng.

Giai đoạn đầu lúc mới kết hôn, hai người vẫn đang sống một cuộc sống ngọt ngào. Thời Quang vóc người cao lớn, tính tình lại chu đáo cẩn thận, săn sóc vợ con đến nơi đến chốn. Ba của Lâm Mạn Đồng thấy người đàn ông này đối xử với con gái mình rất tốt, dần cũng đã bằng lòng.

Năm Thời Niên được một tuổi, ba Lâm tự mình cảm thấy sức khỏe ngày càng giảm sút nên đã dần dần giao lại công việc kinh doanh dưới trướng mình cho Thời Quang.

Vài năm sau, ông qua đời vì một cơn nhồi máu cơ tim, hưởng thọ 68 tuổi.

Thời điểm này, cơn ác mộng của Lâm Mạn Đồng mới chính thức bắt đầu.

Thời Quang trở nên lạnh nhạt, không còn quan tâm săn sóc vợ con nữa, công việc ngày càng bận rộn, đi sớm về trễ, có đêm còn không thèm về.

Lâm Mạn Đồng tuy có nghi ngờ nhưng vẫn tự mình trấn an, nghĩ rằng có lẽ do công ty mới có quá nhiều việc nên mới bỏ bê vợ con như thế này.

Cho đến một ngày cô thấy vết son môi trên áo sơ mi của Thời Quang, cô mới đối mặt với sự thật rằng, chồng mình thật sự đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Vì Thời Niên, Lâm Mạn Đồng không muốn ly hôn, cô nghĩ Thời Quang chỉ đơn giản là bị mê hoặc bởi thế giới hoa mỹ bên ngoài. Cô vẫn hy vọng rằng chồng cô sẽ biết điểm dừng mà quay về với vợ con, với gia đình. Ai ngờ Thời Quang thấy sự tình bại lộ, liền không thèm giả vờ nữa, trực tiếp dọn ra ngoài sống cùng nhân tình.