Chương 7 Đồng cảnh ngộ mồ côi

Diệp Thâm không ngờ Thời Niên lại nói những lời này ngay giữa thanh thiên bạch nhật, sắc mặt cậu liền đỏ bừng, cũng may người qua đường rất vội vàng, hoàn toàn không có người để ý tới bọn họ.

"Cậu, đừng nói hươu nói vượn, ai, ai là vợ cậu ..." Diệp Thâm cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Tôi không nói nhảm. Trần Tình bị em đoạt đi rồi, vậy đương nhiên em phải đem mình bù lại cho tôi."

Thời Niên lớn giọng, mặc kệ người khác có nghe thấy hay không. "Con người tôi quả thực là một người hỗn láo, nhưng tôi có một điểm cộng, bất cứ ai động đến người của tôi, đều sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.”

Diệp Thâm mặt cắt không còn một giọt máu, trong miệng lầm bầm hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa Thời Niên đến nơi không có người, rồi mới tiếp tục nói chuyện.

Ai ngờ Thời Niên lại mở lời:

“Nhà tôi không có ai, hơn nữa lại ở gần đây. Đến nhà tôi đi.”

Sau đó, không để Diệp Thâm nói thêm lời nào, liền kéo cậu đi về phía nhà mình.

Tất cả các bạn trong lớp đều biết Thời Niên đánh lộn như cơm bữa, hay trốn học, là một nam sinh bất trị. Tuy nhiên, lại có rất ít người biết kỳ thật hắn là tên phú nhị đại. Chẳng là tuổi nhỏ đã trải qua biến cố, cha nɠɵạı ŧìиɧ, bức mẹ hắn đến phẫn uất mà mất, làm hắn trở nên càng ngày càng phản nghịch.

Phàm là những gì Thời Quang cha hắn nói, hắn đều sẽ làm ngược lại. Thời Quang tuy rằng vô cùng tức giận, những ông cũng chỉ có duy nhất một cậu quý tử, không thể đánh đập, càng không thể bỏ mặc, thành ra chỉ cần hắn không gϊếŧ người, thì việc gì ông cũng đều chịu đựng được.

Ba năm trước, Thời Quang tái hôn, Thời Niên nhất quyết muốn ở lại ngôi nhà cũ hắn ở từ khi còn nhỏ, bởi vì đây là nơi duy nhất còn lưu giữ ký ức về người mẹ quá cố, hắn sẽ học ở trường trung học Nguyệt Lam vì gần nhà.

Tuy đây không phải là bất động sản giá trị nhưng lại là nơi mà Thời Niên coi trọng vô cùng, hắn chưa bao giờ dẫn bạn bè đến đây, thậm chí Thời Quang còn thuê bảo mẫu tới chăm sóc nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Hiện tại, hắn lại dẫn Diệp Thâm đến đây.

Cửa mở nghe tiếng “Bang” một cái, Thời Niên đi chân trần vào nhà trước, sau đó xoay người đem dép lê đưa tới trước mặt Diệp Thâm.

"Đi cái này vào"

"…… .Vậy cậu?"

"Nhà tôi thường ngày không ai tới, chỉ có một đôi dép lê, em mang đi."

"Thôi, vậy tôi sẽ đi chân trần, đôi dép này cậu mang vào đi..."

Thời Niên có chút không kiên nhẫn:

"Bảo em mang thì em mang đi, sao cứ cãi..."

Diệp Thần: "..."

Thời Niên ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn:

"... Nhà cũ, nền đất hơi lạnh, tôi không sợ, em mang vào đi!”

Diệp Thâm nhìn đôi dép lê trước mặt, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác ấm áp, cũng không nói gì thêm, liền mang vào rồi bước tới phòng khách.

Thời Niên lấy hai chai nước khoáng trong bếp, đặt lên bàn, ngồi trên ghế sô pha, mở nắp một chai rồi tự mình uống.

Diệp Thâm cũng không khách sáo, cậu hiện tại thật sự rất mệt, bất luận là thân thể hay tinh thần, đều thập phần mỏi mệt, thế là cũng ngồi xuống trên sô pha, uống hai ngụm nước.

Hai người nghỉ ngơi một hồi, Diệp Thâm mới mở lời:

"Người vừa rồi ... là chú tôi…."

Thời Niên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.

Diệp Thâm mím môi, suy nghĩ một lát lại tiếp tục nói:

"Ba mẹ tôi không còn, hiện tại tôi ở nhà bọn họ, họ mở một nhà ăn, cho nên, mỗi ngày tôi phải đến giúp... "

"Có thật chỉ là giúp? Không phải nói làm không xong thì không được phép ăn cơm sao?"

Diệp Thâm thở dài:

"...... Tôi không có tiền đi học, cũng không có tiền ăn cơm, cho nên, cho nên…. Phải làm việc thì mới......"

Thời Niên tiến đến bên người Diệp Thâm:

"Mỗi ngày ông ta bắt phải làm những gì?"

Cậu không để ý Thời Niên đã ngồi bên cạnh, chỉ thấp giọng nói:

"Chỉ là chút việc nhà, cái gì cũng đều phải làm…”

"Đưa bàn tay ra đây."

Thời Niên nói dứt lời liền kéo tay phải của Diệp Thâm lại, quả nhiên mặt trên có rất nhiều vết thương nhỏ, còn có một số vết chai, thoạt nhìn là biết đôi tay này thường xuyên phải làm việc. Nhẹ mơn trớn những vết chai tay đó, Thời Niên có chút đau lòng, hỏi:

"Nếu làm không xong, em thật sự sẽ không được cơm ăn sao?”