Chương 22: Cô Thật Quá Đáng!

Nghe lời châm chọc của Tần Xung, Ninh Vịnh Sam chợt thấy nhói lòng, rồi lại nhớ tới chuyện đêm qua. Có lẽ là vừa chua xót, luyến tiếc, khi Ninh Vịnh Sam nhớ đến sự bạc bẽo mà Tần Xung dành cho cô, cũng có thể là sự bất cam khi bị Diệp Thanh thao túng.

Ninh Vịnh Sam ngồi đối diện Tần Xung, lạnh lùng hỏi:

“Tần tổng đến nay có việc gì? À, nếu tôi đoán không nhầm thì lại liên quan đến Tiết Thị, đúng không?”

Tần Xung cười khẩy, đáp:

“Ninh Vịnh Sam, cô có nhất thiết phải nhúng tay vào hay không?”

Ninh Vịnh Sam cười khẩy.

“Anh nói chuyện gì, tôi không hiểu.”

Tần Xung tức giận đứng thẳng người, chỉ tay vào mặt Ninh Vịnh Sam:



“Cô đừng quá đáng! Tại sao cô cứ phải tiệt đường lui của người khác như vậy, hả?”

Ninh Vịnh Sam trợn mắt nhìn Tần Xung, rốt cuộc tên này phát điên cái gì? L*иg ngực cô đau nhói, cô thừa biết hắn nổi điên với cô là vì Phùng Tố Trinh. Ninh Vịnh Sam nghiến răng, cố chịu đựng cơn đau trong l*иg ngực.

“Tần Xung, tình nghĩa năm năm của chúng ta không để lại một chút vướng bận trong lòng anh sao?”

“Đừng nói lãng sang chuyện khác! Ninh Vịnh Sam, từ đầu đến cuối cô vẫn thủ đoạn như vậy!” Tần Xung giận dữ, thất vọng. “Cô có biết vì sao gia đình tôi phản đối hôn sự của chúng ta không? Bởi vì cô là một ả gian thương! Cô không chừa nổi một đường lui cho Tố Trinh sao?”

Ninh Vịnh Sam mở to mắt nhìn Tần Xung, lúc này, cô không còn muốn gồng mình mạnh mẽ nữa. Gian thương? Cô là một ả gian thương? Bao nhiêu năm qua cô lao tâm khổ tứ, bày mưu tính kế để Tần Thị đạt được thành tựu ngày hôm nay, thậm chí, để Ninh gia không hiểu lầm Tần Xung là một kẻ bám váy đàn bà, bất tài vô dụng, cô đã chạy ra ngoài mở công ty riêng, lén lút đầu tư vào Tần Thị… Tất cả những việc cô làm, Tần Xung đều biết, nhưng hắn một chút cũng không thèm cảm động.

Ninh Vịnh Sam, bây giờ cô mới biết cô ngu xuẩn đến mức nào! Cô cũng đã biết rốt cuộc Tần Xung bạc bẽo đến bao nhiêu.

Ninh Vịnh Sam đứng bật dậy, thẳng tay tát cho Tần Xung một cái:

“Anh, và cả ả Phùng Tố Trinh kia, không đáng để tôi phải bỏ ra một cắc bạc nào đâu! Đừng dát vàng lên mặt mình!”