Chương 4: Màn Trả Thù (2) (H)

Diệp Thanh từ từ cởi bỏ bộ váy trên người Ninh Vịnh Sam. Trong phút chốc cơ thể cô đã phơi bày trước đôi mắt đen đặc chứa đầy tìиɧ ɖu͙© của hắn.

Rõ ràng ánh mắt của Diệp Thanh đang thể hiện rất rõ sự cuồng vọng chiếm đoạt của hắn, nhưng Ninh Vịnh Sam không còn đường thoái lui.

“Diệp tổng, tuy đây không phải lần đầu tiên của tôi, nhưng tôi không thích cảm giác quá mạnh bạo.”

Ninh Vịnh Sam nhỏ giọng nói với Diệp Thanh. Diệp Thanh cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn chỉ nhếch miệng cười rồi đáp:

“Ninh tổng, cô yên tâm. Tôi biết đây không phải lần đầu tiên của cô, càng không phải lần đầu tiên của tôi. Tôi chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng.”

Câu nói của Diệp Thanh khiến Ninh Vịnh Sam xấu hổ quay mặt đi. Diệp Thanh cũng không nghĩ nhiều, nói đúng hơn là không còn tâm trạng để nghĩ ngợi, bởi con thú trong hắn đang khát cầu được giải phóng.

Diệp Thanh luồng tay xuống dưới thân Ninh Vịnh Sam, khẽ chạm vào đáy qυầи ɭóŧ đã có chút ẩm ướt. Diệp Thanh cũng không nghĩ, Ninh Vịnh Sam lại nhanh chóng phản ứng như vậy. Có lẽ vì hắn có mị lực khó cưỡng, cũng có thể vì hắn quá điêu luyện. Diệp Thanh đắc ý mỉm cười, trong bóng tối lờ mờ, hắn nhìn thấy được biểu cảm nửa muốn trốn chạy lại nửa thưởng thức của Ninh Vịnh Sam.

Diệp Thanh nhanh tay cởi bỏ quần áo của mình, chỉ còn độc một chiếc qυầи иᏂỏ. Ninh Vịnh Sam híp mắt đánh giá, cơ thể Diệp Thanh quả thực là một khối cơ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ không có một chút khuyết điểm nào. Làn da trắng, từng đường cơ bắp hiện ra rõ mồn một, rắn chắc, cấm dục, nhưng lại gợϊ ɖụ©. Diệp Thanh mỉm cười, khuôn mặt thêm phần mị hoặc. Ninh Vịnh Sam nuốt nước bọt, không thèm giấu diếm bản thân đã bị hắn cuốn hút.

“Ninh tổng, bắt đầu được chứ?”



Ninh Vịnh Sam xấu hổ quay mặt đi. Cái tên lưu manh này, muốn gì thì bắt đầu luôn đi chứ! Thế nhưng vừa quay mặt đi, Ninh Vịnh Sam lại nhìn trùng một thứ đang dũng mãnh đội qυầи иᏂỏ đứng lên của Diệp Thanh.

Ninh Vịnh Sam vô thức nuốt nước bọt. Tần Xung đã tuyệt tình với cô như vậy, đạp đổ mọi cố gắng, tình cảm chân thành lẫn sự vun vén của cô vậy thì… cô chẳng thèm nể nang hắn nữa. Rõ ràng của hắn bé hơn của Diệp Thanh rất nhiều!

“Thế nào Ninh tổng, thưởng thức nó bằng mắt sẽ không thú vị bằng dùng thử nó đâu.”

Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Ninh Vịnh Sam, Diệp Thanh nhanh tay cầm lấy tay cô, chạm vào thứ to lớn kia. Ninh Vịnh Sam trợn mắt nhìn Diệp Thanh, vô thức biểu lộ cho hắn thấy sự kinh ngạc của chính mình.

Ninh Vịnh Sam theo bản năng và thói quen được Tần Xung dưỡng ra, vuốt ve bên ngoài qυầи иᏂỏ của Diệp Thanh. Bàn tay thon nhỏ vừa đặt lên, Diệp Thanh liền thoải mái hừ nhẹ. Đợi vật lớn càng ngày càng cứng, Diệp Thanh lờn cởi bỏ qυầи иᏂỏ. Vật cứng cương ngạnh lập tức bật ra, kích thước to đến mức dọa Ninh Vịnh Sam sợ đến xanh mét mặt mày.

Nhìn biểu cảm sợ hãi xen lẫn thích thú của Ninh Vịnh Sam, Diệp Thanh không nhịn được nhào đến, ấn vật cứng vào ngay cửa động của cô, đồng thời hai tay nhanh nhẹn cởi bỏ áo ngực.

Cặp tuyết lê vừa trắng vừa mềm lộ ra không khí, trên đỉnh là hai nhũ hoa mềm mại, hồng hào vô cùng kí©h thí©ɧ. Diệp Thanh vừa ấn hạ thân vào giữa hai chân Ninh Vịnh Sam vừa cúi đầu mυ"ŧ lấy nhũ hoa của cô. Thấy hắn dồn dập tấn công, Ninh Vịnh Sam hoảng hốt:

"Diệp… Diệp tổng, khoan đã, tôi còn chưa chuẩn bị… A…"