Chương 7: Phá Đám (1)

Ninh Vịnh Nghi ngáp một cái, cô không muốn tham gia vào ân oán của những người này. Vả lại, Hạ Minh Hạo đang khó khăn…

Ở đầu dây bên kia, Ninh Vịnh Sam đương nhiên biết rõ Ninh Vịnh Nghi đang nghĩ gì. Song, cô vẫn nắm chắc phần thắng. Ninh Vịnh Nghi lo lắng cho Hạ Minh Hạo, đúng lúc Tiết Thị mâu thuẫn nội bộ, một trong ba cổ đông sáng lập quyết định bán cổ phần, nhượng lại cho người khác. Có điều, giá trị cổ phần không nhỏ, Tiết Thị vốn không còn đủ tiềm lực tài chính để mua. Vì vậy, anh ta liền bán cho kẻ khác. Thậm chí, người này còn góp vốn bằng mấy lô đất, cho nên anh ta mở một cuộc đấu giá với quy mô không lớn không nhỏ, nhằm tìm ra người trả tiền cao nhất cho mấy lô đất kia. Đây vốn là tin mật.

Ngày hôm sau, Ninh Vịnh Sam nhận được cuộc gọi từ Ninh Vịnh Nghi.

“Em đồng ý đề nghị của chị. Nhưng mà, lần này em muốn dùng danh nghĩa công ty con của riêng em.”

Nghe Ninh Vịnh Nghi nói như vậy, Ninh Vịnh Sam biết chắc cô không muốn ảnh hưởng đến Hạ Minh Hạo. Dù sao cũng là chuyện nên làm. Ninh Vịnh Nghi giữ cho Hạ Minh Hạo không liên quan tới vụ mua bán này, sau này nếu có sơ suất, Hạ Minh Hạo cũng có thể tương trợ.

“Tốt, lập tức tiến hành đi.”

Ninh Vịnh Nghi vâng vâng dạ dạ, rồi lập tức làm việc. Ninh Vịnh Sam ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, ngả người ra ghế, trong đầu toan tính hơn thiệt một phen.

Ba ngày kế tiếp, Tiết Thị không chút động tĩnh, mà vị cổ đông kia cũng đã im hơi lặng tiếng, giống như đã tìm được một người mua ưng ý. Ninh Vịnh Sam định liên lạc với Ninh Vịnh Nghi xem chỗ cô nhóc thế nào, thì Lâm Mạc đã hấp tấp chạy vào báo tin.

“Ninh tổng, không xong rồi ạ?”

“Có chuyện gì?” Ninh Vịnh Sam nhướng mày, lạnh lùng hỏi Lâm Mạc.

“Dạ, là… là chuyện mua lại cổ phần của Tiết Thị. Diệp Thị nhúng tay ạ.”



Ninh Vịnh Sam trợn mắt nhìn Lâm Mạc. Diệp Thị nhúng tay? Diệp Thanh ư? Cái tên hỗn đản này!

“Diệp Thanh, khá lắm!” Ninh Vịnh Sam nghiến răng.

Lâm Mạc cúi đầu, lo lắng nói:

“Đúng là Diệp Thanh, nhưng hắn dùng danh nghĩa công ty con của hắn, tránh tai tiếng cho Diệp Thị. Dù sao cũng là hớt tay trên của Hạ thiếu phu nhân.”

Ninh Vịnh Sam cười gằn, thủ đoạn thật đấy! Cô không rõ Diệp Thanh muốn gì, tại sao lại đối đầu với chị em cô, thế nhưng cô biết một điều, hắn sẽ nể mặt Hạ Minh Hạo.

“Được rồi, anh làm việc của mình đi.” Ninh Vịnh Sam bình thản đáp lời Lâm Mạc. “Tôi tự nghĩ kế.”

“Có cần liên lạc với Hạ thiếu phu nhân không ạ?” Lâm Mạc còn nấn ná chưa dám đi.

“Không cần!” Ninh Vịnh Sam liếc nhìn hắn, trầm giọng đáp. “Vịnh Nghi đang mang thai, cần tĩnh dưỡng. Chuyện này tôi sẽ tự sắp xếp.”

Lâm Mạc khá ngạc nhiên, từ trước đến nay Ninh Vịnh Sam luôn bàn bạc công việc với Ninh Vịnh Nghi, bây giờ lại muốn xử lý một mình. Song, ý cô đã quyết nên hắn cũng không bàn thêm. Huống hồ, chuyện này có liên quan đến lợi ích của vợ chồng họ, chắc chắn Ninh Vịnh Nghi sẽ chủ động liên lạc với Ninh Vịnh Sam.

Đợi Lâm Mạc đi rồi, Ninh Vịnh Sam liền mở điện thoại, tìm số điện thoại của Diệp Thanh. Có điều, hình như cô không lưu số hắn. Ninh Vịnh Sam thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ hôm đó quả thực sơ suất, muốn nhanh chóng dứt khoát với hắn nên cô không thèm lưu lại số điện thoại. Bây giờ muốn tìm hắn, e là…

Ninh Vịnh Sam hít sâu một hơi, mở tủ lấy ra chìa khóa ô tô của mình, rồi đến thẳng Công ty Diệp Thị.