Chương 216: Dương chỉ Hoa

“Viết nên chuyện tình ta đưa ra cả thế giới để họ biết rằng, đã có một Trịnh Thành Dương yêu Phương Hoa đến nhường nào.”



Ngày nào còn tay đan tay, đôi bàn tay cô nhỏ bé chỉ vừa đủ nằm trọn trong lòng bàn tay của anh. Anh ôm ấp, anh yêu thương cô ấy bằng tất cả những chân thành trìu mến, những ngày hạnh phúc chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay.

Giá như anh tỉnh ngộ sớm hơn, trân trọng cô sớm hơn một chút để yêu thương nhiều thêm một chút nữa. Chỉ trách là hận thù làm mù mắt, mãi đến sau này mới giác ngộ ra, anh trân trọng nâng niu cô ấy gấp bội, cô ấy cũng yêu anh… Nhưng tình yêu hai người quá ngắn ngủi chỉ có mấy ngày êm đềm.

Ngày hôm đó cô nói rằng cô ấy chỉ đi đến thăm mẹ, hứa rằng sẽ về ngay sau khi xong việc. Để trấn an cơn lo lắng của anh, cô ấy dùng cách nịnh nọt gọi anh một tiếng chồng yêu.

Đó là lần đầu tiên cô ấy gọi anh bằng tiếng gọi ngọt ngào, trìu mến như thế. Anh nghe đến phát ngốc, còn tưởng bản thân nghe nhầm phải kiểm tra lại một lần “Em vừa gọi anh cái gì?”

Chỉ là một tiếng gọi lại khiến anh ngơ ngác làm sao, chỉ là một tiếng gọi lại ngọt ngào say đắm đến thế này.

Và rồi đó là tiếng chồng yêu đầu tiên cũng chính là tiếng chồng yêu cuối cùng.

Ngày đó, mùa hạ nóng bức đến cây lá héo khô, hoa không nở. Khoảnh khắc cô gái anh thương gục ngã trong lòng, cô ấy như một ngọn đèn dầu đã cạn kiệt, vụt tắt chỉ trong một giây. Không kịp nói bất kì một lời nào, sau một phát súng nổ trời, cô ấy ngã xuống tắt liệm đi, không một lời trối trăn từ biệt.

Âm thanh nổ đùng của tiếng súng ấy vừa vặn gϊếŧ chết người con gái anh thương cũng vừa đủ gϊếŧ chết trái tim đang yêu nồng cháy của anh. Đứng trước phòng phẩu thuật của cô ấy, cảm giác lo sợ mất đi người thân yêu ấy lại lần nữa bủa vây anh, y hệt như mười năm về trước, những cơn tê tái đau điến ăn dần từ đôi chân, bào mòn đến toàn bộ cơ thể khiến anh tê cóng.

Một người khí chất bất phàm, cao cao tại tại lúc ấy sợ hãi đến đổi hai vai run lên bần bật, gương mặt trắng bệch như xác chết, đôi mắt lại đỏ hoe trực trào, từng giọt từng giọt nóng hổi, bỏng rát cả đôi mắt. Anh bật khóc, đôi bàn tay tê lạnh đến từng đầu ngón tay, phải nâng tay bịch chặt lại miệng, nếu không… Anh sẽ nấc ra thành tiếng.

Mỗi một giây phút trôi qua, tâm thất quằn quại đau đớn, trái tim đang yêu theo từng giờ nguội lạnh nức nẻ thành từng đường băng.

Những phút giây kinh khủng ấy anh chỉ có thể vô dụng đứng chờ đợi, để rồi bác sĩ bước ra với một gương mặt không có một hoan hỉ, người bác sĩ già đầy kinh nghiệm hướng anh thông báo rằng.

“Cô ấy đã chết não.”

Bảo rằng dù lấy được viên đạn nhưng não cô không còn phản ứng nữa.

Lời nói đó phát ra, uy lực lớn đến mức vang vẳng trong đầu anh hàng vạn lần.

Chết não… Chẳng khác nào cô ấy chết rồi?!

Giây phút ấy, trái tim chết lạnh theo từng vết nức nẻ đã vụng vỡ, tan nát như những mảnh thủy tinh, anh của giây phút ấy cũng chết theo cô ấy.

Cô ấy nằm đó, trên chiếc giường bệnh trắng xoá, phẩu thuật nên họ đã cạo toàn bộ mái tóc cô, nằm đó trên chiếc giường trắng. Gương mặt không có một huyết sắc, trắng bệch như người đã chết.

Phải rồi, vì cô đã chết.

Anh bật khóc, khóc nấc lên, không còn bất kì sự cầm cự kiềm chế nào nữa, người đàn ông ngoài ba mươi tuổi khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba.

Ngay sau đó người ta phát hiện, trên thiết bị đọc sóng não ấy vậy mà lại có phản ứng rồi. Kỳ tích đã xảy ra phải không? Cô ấy có phản ứng lại rồi…

Anh mừng trong nước mắt, anh nghĩ đó là món quà mà ông trời ban tặng, nhưng kết quả đó chính là hình phạt mà cô ấy giành cho anh.

Não có phản ứng, không còn gọi là chết não mà là người thực vật, cô ấy vẫn còn sống chỉ là mắc kẹt giữa ranh giới tỉnh và mê. Người ta nói cô ấy hoàn toàn có thể nghe được chỉ là không thể trả lời, thể xác cô ấy gần như đã chết rồi, nhưng tâm thức cô ấy vẫn còn sót lại níu kéo kiếp sống này.

Đó chính là hình phạt cho anh.

Nhìn cô nằm mãi trên chiếc giường bệnh đó không hề có một hi vọng, đó chính là cực hình đau khổ nhất giành cho Trịnh Thành Dương.

Cô bất tỉnh nằm đó dằn vặt anh ngày này qua tháng nọ trong niềm nhung nỗi nhớ, còn đau khổ nào hơn nữa. Thà rằng cô chết đi, cô mất đi rồi, dù anh có đau khổ nhưng thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau đó. Nhưng cô không chết cũng không sống, cô nằm ở nơi đó, nằm trên giường bệnh màu trắng dằn vặt anh từng ngày, để anh gặm nhắm nỗi đau cùng thương nhớ một cách từ từ chậm rãi, dần dần gϊếŧ chết thể xác héo mòn.

Mười năm trôi qua, anh ngồi đó, bên cạnh giường bệnh của cô ấy như một tảng đá, nhớ nhung đến con người anh hốc hác, con gái nay đã là thiếu nữ mười lăm tuổi xinh đẹp dịu dàng. Đứa con gái giống hệt cô, mỗi lần nhìn thấy con, anh sẽ như được an ủi phần nào, đứa con chính là nguồn động lực cố gắng cuối cùng trong cuộc đời này của anh.

Thêm mười năm nữa trôi qua, hai mươi năm nhung nhớ, Trịnh Thành Dương nay đã ngoài năm mươi tuổi nhưng nhung nhớ đã khiến anh già hơn cái tuổi năm mươi ấy. Trên gương mặt đầy tràn những nếp nhăng của thời gian, anh vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi bàn tay già nhăn nheo nâng niu bàn tay nhỏ của cô gái nằm bệnh.

Con gái nay đã lấy chồng, đã yên bề gia thất, có phải hay không anh cũng nên buông xuôi không?

Anh nhớ cô nhiều lắm, nhớ cái ngày cô tươi cười trước mặt chỉ còn là hình bóng mờ ảo, nhớ giọng nói êm dịu đang dần phai nhoà trong ký ức của anh… Anh đã già thật rồi.

Chỉ mới ngoài năm mươi đã nhìn em không rõ nữa, bé con nhỏ, anh đã già thật rồi.

Anh ngồi bên cạnh giường bệnh như tảng đá nghìn năm, cùng quyển nhật ký của cô viết ra câu chuyện tình cảm của họ.

Lại thêm mười năm nữa trôi qua, ba mươi năm nhung nhớ gϊếŧ chết Trịnh Thành Dương. Anh ấy già, già đến mức không còn chỗ nào để xuất hiện thêm nếp nhăn nữa, tương tư nhung nhớ hại anh chỉ mới ngoài sáu mươi lại ngã bệnh nặng nằm trên giường.

Con gái đã rất hạnh phúc với hôn nhân, đã an bề gia thất, anh không còn gì để vướng bận nữa. Đã có thể buông xuôi được rồi, tại giường bệnh, con gái nhỏ khóc lóc níu kéo sinh mạng héo mòn của cha nó.

Cha nó đã đau khổ một đời, bây giờ cha chết đi chính là giải thoát, giải thoát khỏi sự nhớ thương mẹ nó. Tình yêu của cha mẹ nó vĩ đại đến mức nó tôn thờ nhưng vì sao lại đau khổ đến thế?

Nhiều khi con bé tự hỏi, vì sao cuộc đời cha lại đau khổ đến như vậy?

Con gái khóc, khóc nức nở bám lấy bàn tay anh níu kéo, muốn níu giữ lại sinh mạng héo mòn của người cha tội nghiệp. Nhưng luật trời đã định, hữu tử tất hữu sinh, cha nó trước khi buông xuôi vẫn cố gắng nâng môi vẽ ra một nụ cười thoả mãn, mỉm cười với nó, đến giây cuối cùng của cuộc đời, cha nó vẫn bất phàm bất diệt, cao ngạo thuần phong.

Ngày cha nó chết, ngay tại phòng bệnh của mẹ nó cũng phát ra một âm thanh lạnh lẽo, trên màn hình máy đo điện tim của mẹ nó chỉ còn là một đường thẳng lạnh băng. Cha nó chết, mẹ nó cũng rời đi, buông bỏ trần đời đầy đau khổ.

Sau khi cha nó chết, cuốn tiểu thuyết cha nó viết được phát hành.

Tư tình Phương Hoa.

Cuốn tiểu thuyết nói về mối lương duyên nghiệt ngã của hai người bọn họ, người ta rất đỗi tò mò bởi vì một doanh nhân thiên tài lại xuất bản tiểu thuyết tình cảm. Gã doanh nhân thành đạt biết bao nhiêu người đeo đuổi ấy vậy mà cả đời lại không kết hôn, sau cùng lại xuất bản tiểu thuyết tình cảm?

Người ta tò mò, người ta hứng thú, cứ thế mà quyển sách được chào đón vô cùng. Đọc quyển sách ấy mới hiểu được thế nào là khờ dại, mù quáng, thế nào là trân trọng, giữ gìn… Và thế nào là nhớ thương, là luyến tiếc.

Hai người yêu nhau, một đời hướng về đối phương, chỉ hi vọng được ngồi cùng nhau dùng bữa, được ôm trong vòng tay. Yêu bằng tất cả sự chân thành, chỉ tiếc… Là cuộc đời nghiệt ngã với họ.

“Viết nên chuyện tình ta đưa ra cả thế giới để họ biết rằng, đã có một Trịnh Thành Dương yêu Phương Hoa đến nhường nào.”

“Một đời yêu em.”

Một giọng nói êm dịu phát lên, cô gái nằm trên thảm cỏ xanh mướt đã lật đến trang cuối cùng của quyển tiểu thuyết mang tên “Tư Tình Phương Hoa.”

Giọt nước mắt chảy ngược rơi xuống mặt đất, gấp lại quyển tiểu thuyết đặt trên l*иg ngực, cảm nhận nhịp tim rung động khẽ run rẩy vì cuốn tiểu thuyết tình cảm. Đôi mắt đỏ hoe nhìn lên bầu trời xanh ngát, giơ lên bàn tay năm ngón như muốn nắm lấy đám mây xanh trên kia.

Giọng nói vì nghẹn đắng ở trong lòng cất lên nhẹ nhàng gửi gắm.

“Anh và cô ấy… Rồi sẽ hạnh phúc thôi.”

Nằm trên đám cỏ xanh, dưới bóng câu chuông vàng của trường học, thiếu nữ ôm quyển tiểu thuyết trong lòng, giờ giải lao nằm ngủ trên đám cỏ xanh bát ngát. Khí trời thơm ngát, thiên nhiên êm dịu, thiếu nữ lại ngủ quên mất, đến giờ vào học vẫn còn ngủ say.

Khi tỉnh lại xung quanh đã vắng tanh, học sinh đều đã trở về lớp, cô gái có phần ngơ ngát, vẫn ôm quyển tiểu thuyết vào trong ngực.

“Này bạn học, sao vẫn còn ở đây?” Một giọng nói trầm ấm phát lên, giọng nói có phần hì hục, thiếu nữ nâng đầu nhìn. Là một bạn học nam đang chóng tay lên hai gối hít thở, vừa chạy xong nên hơi thở có phần vội vàng hổn hển.

Đã đến giờ vào lớp sao lại còn sót một cô gái ngồi ở đây ngơ ngác thế này.

Thiếu nữ ngước nhìn nam thiếu niên điển trai tràn đầy sự tươi mới và sức sống, vô tư đáp lời “Ngủ quên rồi… Còn cậu?”

“Trịnh Thành Dương em còn không mau chạy hết vòng cho tôi!!!” Người giáo viên trên tầng ba ló đầu ra cửa sổ, cầm quyển tập cuộn tròn vung lên đánh vào không khí cực kì tức giận thét lớn, âm thanh lớn đến cả hai người giật mình.

Thiếu niên quay đầu nhìn lão thầy giáo, quay mặt lại phát ngượng cười khổ “Bị phạt.”

Thiếu nữ đưa đôi mắt tròn xoe nhìn cậu thiếu niên không chớp, ngạc nhiên vì nghe được tên cậu, đột nhiên cô gái nhìn cậu không chớp mắt. Thiếu niên nhìn xuống quyển sách trong tay cô gái, lập tức hiểu ra vấn đề.

Nụ cười xấu hổ, ngón tay chỉ vào quyển sách trong lòng thiếu nữ giải thích “Mẹ tôi là big fan của quyển sách này.”

Cho nên sinh ra cậu, liền đặt tên Trịnh Thành Dương.

“Còn bạn học sâu ngủ tên gì?” Thiếu niên hướng cô gái hỏi, cô gái nâng lên nụ cười, ngón tay chỉ vào hai dòng chữ in hoa trên trang bìa quyển tiểu thuyết, đáp lời.

“Vừa hay, mẹ tôi cũng là big fan.”

Khung cảnh sân trường, những cơn gió nhẹ thổi bay những tán lá cây chuông vàng, lá cây vàng rực phấp phơi bay trong gió. Chàng niên thiếu ngơ ngác nhìn nụ cười thơ ngây trong làn gió nhẹ, nâng lên nụ cười dịu dàng ôn nhu.

Đã là big fan, đầu ngón tay xinh xắn của cô ấy chỉ vào tên gọi trên bìa quyển tiểu thuyết, vậy tên của người bạn học ngây ngô này chính là…

“Phương Hoa?”

“Ừm” Cô gái cười khẽ, một cách dịu dàng đáp trả thiếu niên.

Kiếp sau gặp lại nhau vẫn là cái tên ấy, kiếp sống này, cuộc đời sẽ không nghiệt ngã với họ nữa, ở kiếp sống sau này, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng mọi người có thắc mắc, dư âm nghiệt ngã của kiếp trước sẽ ảnh hướng kiếp sau của họ như thế nào không?

Trịnh Thành Dương của tiền kiếp đêm đêm đỗ dưới bóng râm cây chuông vàng quan sát chung cư nơi cô ấy sống, kiếp trước chờ đợi dưới bóng cây, kiếp sau này Phương Hoa ngủ say dưới bóng cây, chờ anh ấy đến.

Trịnh Thành Dương của tiền kiếp tin tưởng lời nói, lời mật ngọt của cô ấy ngày định mệnh đó, cho nên mới mất đi cô. Trịnh Thành Dương của kiếp sau này, một chút tin tưởng lời hứa buông lơi của Phương Hoa cũng không có. Anh của kiếp sau này, không dám tin lời cô.

Trịnh Thành Dương của tiền kiếp, rời đi một chút cô đã xảy ra chuyện, cho nên kiếp này, một bước cũng không rời.

Trịnh Thành Dương của tiền kiếp không kịp cầu hôn, chỉ một lần duy nhất nói ra câu “Anh yêu em.” Cho nên kiếp này, mỗi buổi sớm mai thức giấc, ôm bé bỏng vào lòng, thơm lên mái tóc mềm liền sẽ nói.

“Anh yêu em.”

Mỗi ngày nói một lần, mỗi ngày nhắc nhở một lần rằng “Anh yêu em.”

Nhẫn bạc anh ấy cầu hôn của kiếp sau này, giống hệt của kiếp trước. Chỉ khác, kiếp sau này anh đã có thể khụy gối trước mặt cô ấy, kiếp sau này cô ấy gật đầu đồng ý với anh.

Trịnh Thành Dương của kiếp sau này, giành cả một đời bù đắp cho cô ấy.

Phương Hoa của tiền kiếp, ba mươi năm nằm liệt trên giường bệnh cảm giác anh già qua từng ngày, khi ấy cô bất lực ngắm nhìn anh già cõi theo thời gian. Cô của kiếp này, không cho phép một nếp nhăn nào xuất hiện trên vầng trán của anh, khi cô chưa cho phép, anh không được phép già đi.

Phương Hoa của tiền kiếp, gánh vác tội lỗi của gia đình bỏ lỡ tình yêu một đời. Phương Hoa của kiếp này, bất chấp tất cả để ở bên anh.

Phương Hoa của tiền kiếp không được ở bên anh, không được cùng anh sáng tối gối đầu, không được cùng anh cười nói, không được cùng anh già đi. Phương Hoa của kiếp này, cô ấy làm tất cả những gì mà kiếp trước không làm được, ở bên anh, cùng nói cùng cười, cùng nhau già đi.

Kiếp trước chỉ được một lần gọi “Chồng yêu” Kiếp này dù sáng tinh mơ hay tối muộn, lúc nào cô cũng đáng yêu làm nũng “Anh xã ở đâu rồi?”

Ở kiếp trước, gia đình chia rẽ, cuộc đời ngược đãi hai con tim yêu đương chưa kịp nở của họ. Đến kiếp này, mặc kệ gia đình, mặc kệ cuộc đời, chỉ có tình yêu nồng cháy Dương Hoa vây lấy nhau.

Kiếp sống sau này, không một ai, không thứ gì có thể chia cắt hai người bọn họ.

Anh ấy chỉ có cô, cô ấy chỉ có anh.

Trịnh Thành Dương chỉ duy nhất một lần bỏ lỡ, Phương Hoa chỉ một kiếp khổ đau.

Kết

Dương chí Hạ, Dương chỉ Hoa.

Hiếu tính tại Tâm, Tân tâm tại Mẫn.

Bất tự do Nghĩa, bất tính tại My.

Dương chí Hạ (Anh Dương với chị Hạ ở bộ Thế Thân Hoàn Hảo.)

Dương chỉ Hoa (Một đời Trịnh Thành Dương có Phương Hoa, muôn kiếp Trịnh Thành Dương vẫn hướng về Phương Hoa.)

Hiếu tính tại Tâm (Tính ngưỡng của An Gia Hiếu là Trịnh Thành Tâm.)

Tâm Tân tại Mẫn (Tâm thức Vũ Minh Tân dù có chuyện gì vẫn mãi chỉ luôn là Huỳnh Giai Mẫn.)

Bất tự do Nghĩa, bất tính tại My (Người đàn ông không vững tâm, người phụ nữ mất niềm tin.)

P/s: Ngoại truyện khi nào rảnh Dii viết nhé, đây chỉ là một chương tâm tư thôi, cũng chỉ là bất chợt Dii nghĩ ra đoạn thơ với tên nhân vật của mình như vậy. Nếu các bạn hiểu thấu câu truyện, các bạn đọc sẽ hiểu ngay đoạn thơ ấy không cần Dii chú thích.

Dù đã end “Tư tình Phương Hoa” Từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn chấp niệm với bộ truyện này ghê, hôm nay bỗng nhiên lại tiện tay viết chương này, chúc mọi người có buổi chiều vui vẻ.)

_ThanhDii