Chương 220: Có vẻ đơn độc một mình

Tố Diệp là người có tiếng nói trong lĩnh vực tâm lý, từ ngày chị ấy theo nghề cho tới nay có vụ án tâm lý nào chưa từng gặp qua? Thế nên một trường hợp phải khiến chị ấy nghiêm giọng lại, chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Nghe xong câu nói ấy, một nơi sợ hãi sâu sắc lặng lẽ trào dâng trong lòng Hàng Tư. Sở dĩ cảm thấy như vậy là vì cô hiểu ý của Tố Diệp. Kiều Uyên muốn trừ khử Lục Nam Thâm, suy nghĩ này đã hình thành từ sớm, ngay sau khi nhân cách phụ xuất hiện rồi.

Thế nên hồi còn nhỏ, Lục Nam Thâm mới không thoát ra được khỏi cảnh ngộ nguy hiểm.

Nét mặt Niên Bách Tiêu cũng nhuốm vẻ nặng nề, anh ấy hỏi Tố Diệp: “Nhân cách chính liệu có biến mất không?”

“Trong tình huống thông thường, nhân cách chính sẽ không biến mất.” Tố Diệp nhẹ nhàng đáp.

“Tình huống thông thường?” Hàng Tư nắm bắt từ ngữ mấu chốt.

Tố Diệp gật đầu, quả thực vẫn còn chưa nói hết câu. “Phải, để nhân cách chính biến mất không phải chuyện dễ dàng, bởi vì nhân cách chính chính là kẻ thao túng tất cả. Trừ phi nhân cách phụ phải tương đối mạnh mẽ và tàn nhẫn, có đủ năng lực để gϊếŧ chết nhân cách chính. Nhưng nhân cách chính biến mất không có nghĩa là người này biến mất, các nhân cách phụ khác sẽ trở thành nhân cách chính mới.”

Cũng chính là chuyện mà Kiều Uyên muốn thực hiện.

Một lời nói khiến cả căn phòng chìm vào sự im ắng một lúc rất lâu.

Rất lâu sau, Niên Bách Tiêu đột ngột lên tiếng: “Không đúng.”

Cái gì không đúng?

Tất cả đều hướng ánh mắt về phía Niên Bách Tiêu.

“Lần trước Kiều Uyên xuất hiện.” Niên Bách Tiêu nhắc tới một sự kiện quan trọng: “Em đã cố tình điều tra camera giám sát, mọi người cũng đã thấy rồi, Lục vẫn luôn có mặt ở cửa hàng sửa điện thoại, không đi đâu cả.”

Hàng Tư biết lần đó, cũng chính vì hình ảnh camera giám sát lần đó nên họ mới không nghi ngờ Lục Nam Thâm.

Theo tình hình này, camera đã bị người ta xử lý.

Đa số thời gian, Lục Đông Thâm chỉ ngồi lắng nghe, kiểu người này chắc chắn có thể trở thành trụ cột tinh thần. Thế nên chỉ cần anh ấy lên tiếng, ắt sẽ mang theo tính dẫn dắt mạnh mẽ hoặc chứa đựng một thông tin quan trọng.

Anh ấy lên tiếng: “Cận Nghiêm đã xem qua hình ảnh trong camera, quả thực đã có hacker cao thủ động tay vào. Sau khi được phục dựng, đúng là có một người đàn ông đã ngồi ở vị trí đó, nhưng không phải Nam Thâm.”

Hàng Tư sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Lục Đông Thâm. Nhìn thấy nơi đáy mắt sâu hút tựa biển của anh ấy, rồi nhớ lại nãy giờ trong suốt quá trình lắng nghe, anh ấy không hề để lộ chút thay đổi nào về mặt cảm xúc, cô chỉ có thể đưa ra hai kết luận.

Hoặc anh ấy là người dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, giấu được cảm xúc tận sâu bên trong; Hoặc anh ấy đã nghi ngờ từ lâu rồi, chẳng qua muốn đợi tới hôm nay để Tố Diệp cho anh ấy một câu trả lời chắc chắn.

Hàng Tư tin vào năng lực của Lục Đông Thâm, làm được điều thứ nhất chỉ là kỹ năng cơ bản, quan trọng nằm ở điều thứ hai, đây cũng là chuyện khiến Hàng Tư lúc trước vẫn luôn lo lắng.

Niên Bách Tiêu ngộ ra vấn đề: “Tôi cứ nghĩ nhà họ Lục không cử người… Thế là vì mấy người nghi ngờ chuyện này nên mới không lộ diện?”

Sắc mặt Lục Đông Thâm trầm xuống, anh ấy gật đầu: “Nam Thâm từng điều tra Kiều Uyên, thường thì nó chỉ cần muốn điều tra ai sẽ khó mà không tìm ra được manh mối, việc không điều tra được một chút thông tin nào của Kiều Uyên là cực kỳ đáng ngờ. Nó từng nghe ngóng Kiều Uyên qua Bắc Thần, khi ngay cả chúng tôi cũng không điều tra được về Kiều Uyên, chúng tôi đã bắt đầu nghi vấn.”

Anh ấy bặm môi, khuôn cằm càng lúc càng trở nên sắc lẹm. “Nếu có hacker cao thủ giúp hắn thì tất cả mọi sự bất thường đều dễ lý giải rồi.”

Niên Bách Tiêu nói bâng quơ một câu: “Cậu ta lợi hại vậy mà hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Vừa dứt lời, thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Niên Bách Tiêu.

Niên Bách Tiêu sững người, có chuyện gì vậy?

Nhưng ngay sau đó anh ấy chợt hiểu ra: “Không lẽ mọi người nghi ngờ Lục cũng là hung thủ?” Anh ấy liên tục xua tay: “Chắc chắn không phải.”

Lục Đông Thâm nhìn về phía Niên Bách Tiêu, ánh mắt có thêm vài phần dò xét: “Cậu tin nó vậy sao?”

Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Đương nhiên.”

“Lý do?”

“Anh em tốt.” Niên Bách Tiêu cất giọng kiên định: “Chúng tôi là anh em tốt vào sinh ra tử.”

Có lẽ không ngờ anh ấy lại nói vậy nên Lục Đông Thâm tương đối sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng chuyển hướng qua Tố Diệp, cười nửa đùa nửa thật: “Chân thành, thẳng thắn hơn anh trai cậu ấy đấy.”

Tố Diệp ung dung nói một câu: “Thì bởi chưa bị nhân tính đánh cho tơi tả.”

Lục Đông Thâm không nói thêm gì. Tưởng Ly lẳng lặng liếc nhìn Tố Diệp, ánh mắt ấy trùng hợp thay bị Tố Diệp bắt được. Bắt được thì bắt đi, Tưởng Ly cũng chẳng kiêng dè, bèn đường hoàng, ngang nhiên nhìn Tố Diệp. Nhìn đến mức chính Tố Diệp cũng phải thấy ngại, Tố Diệp hắng giọng để xua tan sự ngượng ngập.

Thôi được rồi, xét về độ mặt dày, Tố Diệp quả thực không dám so với Tưởng Ly.

Tưởng Ly lại quay đi chỗ khác, nghĩ bụng: Miệng thì nói ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy mà em trai người ta gọi một tiếng là lập tức có mặt, còn không cho phép người ngoài nói xấu người ta dù chỉ một câu, còn nói tình cảm đã nhạt rồi? Ha.

Lần này Lục Đông Thâm nhìn Hàng Tư, hỏi: “Cô thì sao? Cô cũng tin nó à? Dù sao thì manh mối về hung thủ còn đang rất ít ỏi.”

“Anh cũng nói là manh mối còn đang ít ỏi mà. Rất ít, không có nghĩa là không có gì, khác với tình hình của Kiều Uyên.” Lần này Hàng Tư không né tránh ánh mắt của Lục Đông Thâm nữa, dũng cảm nhìn thẳng: “Nam Thâm vẫn luôn điều tra các manh mối về hung thủ, ngoài anh ấy ra còn có cả cảnh sát Trần. Từ Tây An tới tận đây, đừng nói là Lục Nam Thâm, tôi, Phương Sênh hay Niên Bách Tiêu đều hiểu hung thủ rất rõ, chí ít là rõ hơn anh chị. Thế nên, tỷ lệ để Lục Nam Thâm là hung thủ rất thấp. Quan trọng hơn là, sau hai năm trời theo đuổi, cảnh sát Trần đưa ra một phương án tương đối chắc chắn rằng hung thủ là một kẻ có ngoại hình thấp lùn.”

Tưởng Ly nhìn Hàng Tư, đáy mắt như ánh lên sự ngợi khen: “Tuổi còn trẻ mà rất lý trí.” Nói xong, chị ấy ngẩng lên nhìn Lục Đông Thâm.

Quả nhiên, đôi mắt Lục Đông Thâm lướt qua một tia nhìn lạnh lùng. Anh ấy là chồng của Tưởng Ly, thế nên mọi thay đổi trong ánh mắt của anh ấy không thể lọt qua được mắt của Tưởng Ly, cho dù là một biểu cảm vi diệu đến mức nào. Có thể người ngoài không thấy sắc mặt anh ấy có gì khác biệt, nhưng Tưởng Ly có thể.

Tưởng Ly thầm thở dài, cô bé này e rằng chưa thể qua được cửa của Lục Đông Thâm, chí ít thì tạm thời chưa qua được.

Lục Đông Thâm lên tiếng: “Cô Hàng rất đặc biệt đấy.”

Hàng Tư hơi mím môi, cụp mắt xuống không nói thêm gì nữa.

Rất đặc biệt còn có một ý nghĩa khác là mức độ nguy hiểm trong thế giới tình cảm của cô tương đối lớn.

“Về hung thủ còn nhiều ý kiến trái chiều, chúng ta tạm thời chưa thống kê vào.” Sao Tố Diệp lại không nhận ra bầu không khí đang chuyển dần sang trạng thái căng thẳng? Chị ấy bèn lên tiếng, kéo câu chuyện về chủ đề chính. “Trước mắt, việc chúng ta cần tìm hiểu rõ là đằng sau nhân cách chính của Nam Thâm đang kéo lê theo bao nhiêu nhân cách phụ.”

Đây quả thực là nhiệm vụ trọng tâm.

Mấy người họ nhẩm tính. Rõ ràng nhất có Tư Niệm, Kiều Uyên và Trần Lẫm.

“Tay hacker trốn đằng sau tuy chưa lộ diện nhưng gần như có thể chắc chắn cũng là một trong các nhân cách phụ.” Về mặt này Lục Đông Thâm không được chuyên nghiệp như Tố Diệp nhưng anh ấy cũng có thể phân tích và đưa ra kết luận này từ góc độ logic thông thường. “Dù là Kiều Uyên hay Trần Lẫm, sở dĩ không điều tra được thông tin gì đều nhờ công tay hacker kia. Kiều Uyên nhảy nhót suốt hai năm, chứng tỏ hacker cũng giúp hắn suốt hai năm, cho đến tận bây giờ.”

“Không loại trừ khả năng này.” Tố Diệp tán đồng phán đoán của Lục Đông Thâm: “Thông qua miêu tả, chúng ta không khó nhận ra ngoài việc có tính cách rất cực đoan ra, Kiều Uyên còn có tính cảnh giác cao độ. Trần Lẫm là người hắn tin tưởng nhất, người chịu giúp hắn che giấu mọi dấu vết chắc chắn cũng phải là người hắn tin tưởng nhất, vậy thì chỉ có thể là nhân cách phụ. Theo tình hình hiện tại, Kiều Uyên chí ít có tới hai trợ thủ đắc lực, Trần Lẫm và hacker.”

Sau khi Tố Diệp tổng kết ra điều này, mọi người đều lập tức hiểu được năng lực để thay thế nhân cách chính của Kiều Uyên. Trong số các nhân cách phụ đã biết, có hai người đứng về hàng ngũ của Kiều Uyên, còn Lục Nam Thâm thực sự có vẻ đơn độc một mình.