Chương 230: Tôi là ai?

Nếu Phương Sênh không kịp thời cản lại, đầu ngón tay của cậu thanh niên kia có khi sẽ bị Niên Bách Tiêu bẻ gãy không chừng. Cậu ta đau đớn đến mức mồ hôi túa đầy trán, mặt tái nhợt cả đi, cũng không rõ là đau thật hay vì quá hoảng sợ.

Cậu thanh niên ôm ngón tay, nhưng vẫn muốn thể hiện trước mặt Phương Sênh, chỉ tay thì không dám nữa bèn dùng miệng chửi mắng: “Mẹ kiếp, anh bị điên à? Tôi chọc gì anh?”

Niên Bách Tiêu cười đểu: “Tiểu gia đây thấy cậu ngứa mắt nên muốn đập bóng vào cậu, sao, không phục à?”

Cậu thanh niên tức đến mức nói năng còn không rõ ràng: “Anh… Anh…”

Phương Sênh vội vàng bảo cậu ta mau đi đi. Có lẽ đầu ngón tay cậu ta cũng đau thật nên cứ đứng đó nhe răng, gào lên: “Anh đợi đó, anh đợi đó cho tôi!”

“Được, tiểu gia đứng đây đợi cậu.” Niên Bách Tiêu đập thật mạnh quả bóng rổ trong tay xuống đất, cười châm chọc.

Sau khi cậu ta đi khỏi, Phương Sênh cũng quay người định bỏ đi.

Niên Bách Tiêu ôm quả bóng rổ, sải rộng bước chân vượt lên chặn trước mặt cô. Phương Sênh không dừng bước. Cô đi trước, Niên Bách Tiêu bám theo sau: “Sao không đoái hoài gì tới tôi vậy?”

“Muộn quá rồi, em cần nghỉ ngơi.” Phương Sênh nói: “Đâu phải ai cũng đầy tinh thần như anh, nửa đêm còn đánh bóng rổ.”

Cả sân bóng rổ chỉ có mình anh, đánh với ma chắc?

“Tôi đi tìm cô, nhưng cô không ở ký túc, thế nên tôi mới cất công ra đây đợi cô.” Niên Bách Tiêu nói.

Phương Sênh dừng bước: “Đợi tôi làm gì?”

Một câu hỏi khiến Niên Bách Tiêu á khẩu. Anh ngẫm nghĩ một chút: “Tôi hơi lo lắng về Lục, hay là chúng ta quay về đi?”

Phương Sênh hơi ngập ngừng, cô rút di động ra nói với Niên Bách Tiêu: “Tư Tư nói cô ấy ngủ rồi, năm phút trước vừa mới gửi tin nhắn cho em, chắc là… không có chuyện gì chứ nhỉ.”

Niên Bách Tiêu ghé sát lại, ngó vào màn hình di động của cô: “Cũng đúng, muộn vậy rồi còn quay về có khi làm quấy rầy giờ nghỉ ngơi của họ.”

Phương Sênh khẽ gật đầu: “Sáng sớm mai mình cùng quay về sớm.” Nói rồi, cô lại định bỏ đi luôn.

“Này.” Niên Bách Tiêu tiếp tục chặn trước mặt cô.

Phương Sênh không hiểu.

“Tôi đói rồi, đi ăn đêm với tôi nhé. Với lại, chắc cô cũng đói rồi chứ?” Niên Bách Tiêu đáp thẳng thừng, thấy cô định lên tiếng, anh lại vội bổ sung thêm một câu: “Còn cần bàn bạc thêm chút về chuyện của Lục và Hàng Tư.”

Mười phút sau, Phương Sênh bị Niên Bách Tiêu kéo tới một hàng xiên nướng thơm phức ngoài trường. Quán này tuy nhỏ nhưng lại rất nổi tiếng, đã bày bán ngoài cổng trường được mười mấy năm rồi, cứ 17 giờ hàng ngày sẽ mở bán cho tới tận đêm khuya. Mùi vị không hề tệ, thuộc hàng “Michelin” trong số các hàng quán lề đường.

Chuyện kể rằng, trước đây chủ của quán này rất thân thiết với các sinh viên. Họ là một đôi vợ chồng trung tuổi, làm ăn nhỏ nhưng cũng không nôn nóng, sốt ruột mà ngày nào cũng vui cười. Một năm trước, quán này đổi chủ, nghe nói là một ông già, tầm tuổi mà mái đầu đã bạc trắng rồi. Hương vị các món ăn không thay đổi, thậm chí còn đậm đà hơn. Nhưng ông chủ mới là người sống không cạnh tranh, không phải lúc nào cũng chăm chăm lo cho quán như chủ cũ, ra mười lần thì tới chín lần không gặp, khi gặp được thì cũng ôm khư khư cái máy tính, không rõ đang làm gì.

Hôm nay ông ấy lại không có ở đây, là một cậu thanh niên trẻ giúp việc, rất nhanh nhẹn, vốn dĩ cậu ấy định dọn hàng rồi, thấy có người tới ăn lại vội vàng lôi xiên ra, làm nóng nồi. Phương Sênh khá bất ngờ khi Niên Bách Tiêu ăn món này. Niên Bách Tiêu nói: Hôm đó Hàng Tư nói cô thích ăn kiểu… xiên bẩn này, còn thường kéo cô ấy đi ăn cùng. Với lại, giờ này quanh đây chỉ còn hàng này thôi.

“Anh trai à, bọn em gọi đây là xiên nướng thơm phức.” Cậu thanh niên đính chính: “Mà anh ăn xiên nướng nhà em xong là khỏi mơ đến sơn hào hải vị luôn.”

Niên Bách Tiêu liếc mắt nhìn cậu ta, nhiều lời quá vậy?

Phương Sênh thích ăn đồ của quán này, nhưng bầu không khí tối nay có phần kỳ lạ, trong lúc đợi lên cô, cô hỏi: “Niên Bách Tiêu, anh còn tìm em vì chuyện gì khác phải không?”

Chuyện của Lục Nam Thâm và Hàng Tư đang bày ra đó, dù có phát triển ra sao cũng cần có thời gian, là bạn họ không thể phá nát chuyện tình người ta. Hơn nữa Niên Bách Tiêu không phải là người giỏi nói dối, không thể muộn vậy kéo cô ra ngoài chỉ để ăn khuya.

Ngẫm nghĩ một chút, Niên Bách Tiêu nói: “Cậu thanh niên kia có ý đồ với cô đấy, tránh xa cậu ta một chút.”

“Cậu ấy muốn cưa cẩm em, chứ không phải là ý đồ.” Phương Sênh đáp thẳng thắn.

Niên Bách Tiêu nhíu mày: “Cậu ta muốn cưa cẩm cô mà còn không gọi là ý đồ? Nãy đập cậu ta thế là còn nhẹ, lần sau gặp tôi phải đánh gãy chân cậu ta.”

Nghe xong, Phương Sênh cũng chau mày: “Liên quan gì tới anh?”

“Chúng ta là bạn bè, hơn nữa cô còn gọi tôi một tiếng ‘anh’, chuyện của cô tôi không lo được sao? Lỡ như cậu ta không ra gì thì sao? Lỡ như cậu ta chỉ muốn chơi đùa thì sao? Củ Lạc, cô còn ít tuổi, còn nông kiến thức về cuộc đời, rất dễ mắc lừa, chịu thiệt. Nhưng mà không sao, có tôi ở bên cạnh, có thể giúp cô phân biệt người tốt kẻ xấu. Ví dụ như cậu bạn kia của cô, nhân phẩm là không được.” Niên Bách Tiêu thao thao bất tuyệt, bỗng dưng lời ở đầu ồ ạt như sông suối.

Trong đầu Phương Sênh chỉ đọng lại đúng một câu “Chúng ta là bạn bè”, lòng chẳng vui vẻ gì. Cô miễn cưỡng cười gượng: “Cảm ơn anh đã quan tâm, anh quên là em có thể tự bảo vệ mình à? Lúc trước đùa giỡn, đóng vai yếu đuối trước mặt anh, thật ra em rất kiên cường đấy.”

Niên Bách Tiêu nhất thời không biết nói gì.

“Anh Bách Tiêu, chuyện của em, em có thể tự chịu trách nhiệm. Còn anh, nếu anh đã có người trong lòng thì nên để ý tới chuyện của người ấy. Anh xem, Lục Nam Thâm và Hàng Tư yêu nhau mà chưa thể đến với nhau, so với họ, anh đã may mắn lắm rồi.” Phương Sênh chân thành khuyên nhủ.

Niên Bách Tiêu bày ra vẻ mặt kỳ quặc nhìn cô: “Tôi có người trong lòng? Ai nói với cô vậy?”

Phương Sênh nhìn anh khó hiểu: “Chính anh nói mà, anh có cô gái mà anh thích.”

Niên Bách Tiêu “á” một tiếng: “Tôi đâu…” Rồi lập tức nhớ lại cuộc đối thoại lần đó, bừng tỉnh: “À à, tôi hiểu rồi.”

Xiên đã lên, hương thơm nức mũi.

Nhưng Phương Sênh ăn chẳng thấy ngon miệng nữa, cô cứ mải miết nhìn Niên Bách Tiêu, chưa hiểu chuyện gì. Niên Bách Tiêu nhìn cô cười: “Chẳng trách cô cứ trốn tôi, ý của tôi là, tôi từng thích người ta, nhưng không phải như cô nghĩ đâu.”

Cũng giải thích không rõ ràng, anh thẳng thừng vòng tay qua khoác vai cô: “Tóm lại là sẽ không ảnh hưởng tới hai chúng ta, hiểu không?”

Trái tim vọt lên cổ họng của Phương Sênh từ từ rớt xuống. Thì tình cảm anh em mà, đương nhiên chẳng ảnh hưởng gì cả, thế nên có hay không sự tồn tại của người đó cũng không quan trọng. Cô gượng cười: “Xiên sắp nguội rồi, ăn đi.”

***

Sau khi báo bình an cho Phương Sênh, Hàng Tư liền nằm xuống, tắt đèn ngủ, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Nhưng chẳng mấy chốc, khung cảnh ấm áp ngoài cửa sổ đã hòa tan sự ảm đạm đó. Chỉ cách một lớp rèm mỏng, ánh trăng rọi qua, mềm như ngọc.

Cô hơi trằn trọc, hơi ấm của anh dường như vẫn lưu lại trên môi, mượt mà như nước. Thế nhưng đằng sau sự dịu dàng ấy vẫn cảm nhận được tình ý hừng hực anh thể hiện, nồng cháy như lửa.

Hàng Tư lật người, mất ngủ hẳn, câu nói của Lục Nam Thâm cứ quẩn quanh trong đầu: Được không? Nhất thời trái tim lại bắt đầu đập loạn không yên.

Cửa phòng bật mở.

Hàng Tư nghe thấy tiếng vặn cửa, quay ngoắt đầu lại.

Có một người đứng trước cửa. Ánh trăng chiếu nghiêng lên người đó, bóng hình dài mà mơ hồ.

“Nam Thâm?” Hàng Tư không thể ngờ anh vào thẳng mà không hề gõ cửa. Cô ngồi bật dậy khỏi giường: “Vết thương của anh khó chịu à?”

Lục Nam Thâm lẳng lặng đứng đó nhìn cô.

Bất thình lình, một cảm giác khác lạ ngoằn ngoèo bò ra khỏi trái tim Hàng Tư. Cho dù người đàn ông trước cửa im lặng và không nhúc nhích, cô cũng mơ hồ xuất hiện một nỗi sợ rất quen thuộc.

Da đầu như nổ tung: “Kiều… Kiều Uyên…”

Người đàn ông từ từ tiến bước về phía cô, mỗi bước đi lại khiến không khí xung quanh lạnh đi một bậc. Hàng Tư chợt run lên, một giây sau cô với lấy di động đầu giường, nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn, hắn sải rộng bước chân tiến lên giật lấy điện thoại rồi siết chặt tay cô.

Ở khoảng cách gần, Hàng Tư đã mượn ánh trăng để nhìn cho rõ.

Đúng là Kiều Uyên đã xuất hiện.

Bả vai bị người đàn ông bóp đau, Hàng Tư không dám tùy ý nhúc nhích. Hai năm rồi, cô quá hiểu Kiều Uyên, càng phản kháng sẽ chỉ càng kích động sự phấn khích và ngọn lửa giận dữ bên trong hắn.

Kiều Uyên kéo cô vào lòng, có một bàn tay lớn giữ chặt gáy cô, khuôn mặt điển trai gần như áp sát vào cô, nụ cười đểu cáng: “A Tư, em phải lòng thằng nhóc đó rồi à, hm?”

“Tôi…” Bờ môi Hàng Tư run rẩy: “Không có.”

“Không ư?” Kiều Uyên cúi đầu, bờ môi lướt đi trên sống mũi cao thẳng của cô, ngữ điệu trầm trầm: “Không thích tại sao lại để nó hôn em?”

Không còn là sự ấm áp của Lục Nam Thâm mà hơi lành lạnh, như dòng suối đêm khuya không còn được mặt trời sưởi ấm. Làn môi hắn đong đưa trên môi cô, gần như chạm vào. Cơn lạnh men theo hơi thở xoắn bện của đôi bên đồng thời len lỏi vào cơ thể.

Cô cảm thấy dòng máu trong người đang từ từ chuyển lạnh.

“Kiều Uyên… Nếu anh đã biết anh ấy thì nên hiểu anh và anh ấy, là cùng một người…” Hàng Tư cố gắng thuyết phục, tuy rằng cô biết lý do này không có sức ảnh hưởng gì.

“Cùng một người? Ha.” Kiều Uyên cười khẩy, cúi xuống nhìn chằm chằm đôi môi cô, ánh mắt tối dần đi: “Em nghĩ như thế à?”

Hàng Tư chưa kịp lên tiếng, môi của hắn đã áp xuống.

Khí thế hung hãn.

Răng môi cô đau nhức, hốc mắt đỏ ửng lên.

Kiều Uyên nhanh chóng buông môi cô ra, ngón tay gầy luồn vào trong mái tóc cô: “Bây giờ, vẫn là cùng một người à?” Hắn ép cô ngẩng đầu lên: “Tôi là ai?”

Bàn tay đặt bên người của Hàng Tư vô thức cuộn chặt lại: “Kiều… Kiều Uyên.”

Kiều Uyên bật cười, nhưng nụ cười của hắn chỉ càng khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn áp sát cô, bờ môi chạm nhẹ vào vành tai cô: “Thằng nhỏ đó thanh tâm quả dục suốt bao năm qua, thế mà giờ lại dám cướp người con gái của tôi. A Tư, nó đã nổi thú tính với em, nó muốn làm gì em đã quá rõ ràng rồi.”

Hơi thở của Hàng Tư trở nên gấp gáp, cơ thể căng ra.

Đôi môi Kiều Uyên rơi xuống, vần vò đôi môi cô như muốn cắn xé nó, hắn khẽ nói: “Phải để cho nó biết em thuộc về ai, thì nó mới bỏ cái ý nghĩ đó đi chăng.”

Bàn tay lớn giật mạnh một cái, bộ đồ ngủ của cô phanh ra quá nửa.

Hàng Tư đẩy hắn ra theo phản xạ, mặc kệ cơn đau dưới chân, xuống giường định bỏ chạy nhưng cô bị Kiều Uyên vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy eo, một giây sau, cô bị ấn ngược lại giường.

Sức của người đàn ông rất khỏe, Hàng Tư cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị văng hết ra ngoài. Khi hắn đè xuống, cô liều mạng giữ chặt hai vai hắn: “Nam Thâm! Lục Nam Thâm!”

Cô muốn đánh thức anh, hoặc cô muốn gọi Nam Thâm xuất hiện.

Cô chẳng rõ cách này rốt cuộc có tác dụng hay không, cô chỉ biết cô của lúc này rất cần Nam Thâm, cô sợ muốn chết.

Kiều Uyên giữ chặt cô, cười lạnh lùng: “Lúc này rồi mà còn nhớ tới nó hả? Em quên em là ai à? Không sao, để tôi giúp em nhớ lại.” Hắn đè xuống, cắn mạnh lên môi cô.

Ánh trăng chiếu nghiêng, để lại một cái bóng lớn trên tường.

Là bóng người đàn ông quấn quýt, muốn làm gì thì làm trên cơ thể cô.

Tầm nhìn của Hàng Tư nhòe đi, những giọt lệ trượt xuống nơi khóe mắt, thấm vào lớp ga giường…