Chương 23: Về Nhà

Lưu Quế Lan đã một tháng rồi không gặp được cháu gái, trong lòng cũng rất muốn gặp, dù sao cũng đã lâu như vậy không thấy được người, cũng không biết cô ăn có được hay không, ngủ có ngon hay không.

Trên đường Hứa Hoan Ngôn trở về, đã sớm đem thịt để phía trên, dù sao vào lúc này, người ở trong thôn nhìn thấy nhà ai có thể ăn thịt thì đó thật sự là một chuyện kỳ văn đại sự.

Thời tiết có chút lạnh, bên ngoài người ngồi không tám chuyện cũng không nhiều, cô lại đi nhanh hơn, rất nhanh trở về đến nhà.

Tháng này không chỉ có Hứa Hoan Ngôn nhận được tiền lương, Hứa Vệ Lực cũng lấy được, nhưng chỉ mang tiền giấy và về nhà một chút, mang theo ít đồ ăn rồi lại đi.

Một tháng này được ba mươi hai đồng năm mao, kỳ thật cũng không tiết kiệm được, cho Hứa Vệ Lực giữ lại cho chính mình mười lăm đồng, dù sao ông ta cũng làm công việc cần sức lực, luôn phải ăn cơm ở nhà ăn trong nhà máy.

Số tiền còn dư lại một ít, cần phải tiết kiệm để trả học phí của bốn người cộng với các chi phí phụ khác nữa.

Ngày thường ăn uống tiêu xài, dùng một phân tiền bẻ thành hai nửa để dùng.

Còn có một ít tiền giấy lẻ khác, mấy đứa nhỏ trong nhà lại cần phải phát triển thân thể, phiếu gạo không có bao nhiêu phải lấy tiền đem đi đổi thêm phiếu gạo, vấn đề này để có thể chống đỡ đến cuối tháng vẫn là chuyện khó khăn, Hứa Cao Gia còn đang học trung học cơ sở, cũng không thể tiêu tiền, đi học cũng phải mang đồ ăn theo.

Lúc Hứa Hoan Ngôn về đến nhà, Lưu Quế Lan và Chu Linh Mẫn đang ở nhà suy nghĩ nên dùng tiền như thế nào, phân phối ra sao mới hợp lí.

"Mẹ nghĩ là chúng ta còn phải để Hoan Ngôn đi học, mấy đứa nhỏ trong nhà này chỉ có một mình con bé không được đi học, mẹ chỉ sợ nửa đêm nay hai vợ chồng anh hai tới tìm mẹ rồi lại chỉ vào mũi mẹ mắng."



Chu Linh Mẫn thở dài một hơi, vẫn là thương lượng lại với mẹ chồng mình, cô cảm thấy mình cũng không phải là người tốt gì, nhưng cũng biết rõ rằng đã làm người thì phải có lương tâm.

Lưu Quế Lan cũng nghĩ một hồi, chỉ thở dài một hơi.

"Hoan Ngôn, cái đứa nhỏ này, con đừng nhìn con bé có vẻ không thích nói chuyện, nhưng từ nhỏ nó đã tự có chủ ý riêng, người khác có nói gì cũng vô dụng."

Bà ngược lại còn hy vọng là cháu gái mình đừng hiểu chuyện như vậy.

Hứa Hoan Ngôn buổi sáng ở trong chợ đen, từ giữa trưa thì trở về, một đường đi cũng mất mấy tiếng đồng hồ, hiện tại đã là ba bốn giờ chiều.

Nhìn thấy cửa nhà quen thuộc, đáy lòng liền trở nên đặc biệt kiên định, tâm tình đều trở nên tốt hơn rất nhiều.

"Bà nội, con đã về rồi."

Lưu Quế Lan ở trong nhà chính thời điểm nghe được giọng nói của cháu gái, trong nháy mắt liền đứng lên, cái gì cũng không để ý liền đi ra ngoài.

Chu Linh Mẫn cũng vui vẻ, thu thập tiền giấy để trên bàn vừa rồi cũng đứng lên đi ra ngoài.

Lưu Quế Lan đã ở trong sân xoay xoay Hứa Hoan Ngôn nhìn qua một vòng.

“Nhìn xem trộm vía con không gầy xuống, còn ăn mập mạp thêm một chút, khí sắc trên mặt nhìn cũng khá hơn."



Bà là nghiêm túc nhìn từ đầu đến chân cô nhiều lần trước rồi mới xác định chắc chắn.

Hứa Hoan Ngôn còn có thể không thay đổi tốt hơn một chút sao? Cô làm việc ở nhà hàng quốc doanh, một ngày ba bữa ăn đều rất tốt.

Chu Linh Mẫn đi ra vừa vặn nghe thấy một giọng nói, cũng nhìn qua một chút.

"Chuyện này mẹ nói đúng, Hoan Ngôn thật sự một chút cũng không gầy xuống."

Hứa Quế Lan vội vàng túm cô kéo vào trong phòng.

"Cao Hứng và Hoan Thịnh đâu rồi, tại sao lại không ở nhà vậy?"

Hứa Hoan Ngôn hỏi một câu.

"Con đi ra ngoài da thịt trông cũng chắc hơn đó, con không cần lo cho bọn nó, con mau đến đây nói cho bà nội biết, con ở bên kia có được hay không, có ai làm khó dễ gì con không?"

Lưu Quế Lan vẫn luôn nắm lấy tay Hứa Hoan Ngôn.

Ba người lại ngồi ở trên băng ghế trong nhà chính.