Chương 27: Thỏ Ở Đâu?

Cô bước lên nhổ hai sợi lông từ con gà rừng ra, còn xé thêm một miếng vải dệt từ trên người của Bạch Văn Văn, gói hai sợi lông gà kia lại.

Nháy mắt Bạch Văn Văn lập tức ngây ngẩn cả người.

“Chắc cô cũng không nỡ vứt bộ quần áo này đúng không, thế thì tôi có chứng cứ rồi, nếu không vạn nhất lỡ cô ăn luôn con gà, cũng không xin lỗi thì phải làm sao bây giờ?”

Hứa Hoan Ngôn hạ quyết tâm, lông gà rừng không giống với lông gà nuôi trong nhà, hơn nữa với điều kiện thời bây giờ, quần áo cũng phải khâu khâu vá vá, khả năng một người chỉ có được một bộ quần áo, hoặc hai bộ, mặc trong nhiều năm, trong nhà Bạch Văn Văn cũng như thế, cũng không có việc không có lý do gì lại tự ném quần áo cô ta đi, hơn nữa đúng thật bản thân cũng không có chứng cứ rõ ràng nào, đành phải làm như thế này trước để hù cô ta.

Bạch Văn Văn không có cách nào, đành phải trơ mắt nhìn Hứa Hoan Ngôn làm như vậy, bản thân cũng lập tức cõng sọt đi.

Hứa Hoan Ngôn nhìn đồ vật trong tay của mình, chỉ mong làm như thế có thể giúp nguyên chủ dễ chịu hơn chút. Hứa Hoan Ngôn không quên mục đích mình đến đây, cô tiếp tục đi về phía trước, thật ra lúc này đúng là khoảng thời gian thích hợp để nhặt củi lửa, có rất nhiều nhánh cây khô, thật ra đồ vật trên núi cũng không ít, bởi vì đại đa số bộ phận người sinh sống ở đây ai cũng rất thành thật, không dám vượt Lôi Trì nửa bước.

Không thể làm chuyện đào góc tường được.

Hứa Hoan Ngôn bước thẳng một đường qua, lúc trước cô đã từng đi săn, biết một số tập tính của động vật, cô muốn bắt thỏ lấy thịt ăn, còn có thể dùng lông con thỏ để làm khăn quàng cổ cho bà nội, nhưng mà chắc chắn phải dùng mấy miếng vải khách bọc bên ngoài, nếu không bị người phát hiện thì xong đời.

Bằng kinh nghiệm của bản thân, cô tìm được hang con thỏ, mặt khác vừa lấp kín, cũng không thể thả khói, đành phải đuổi từ từ, cuối cùng vớt ra được hai con thỏ béo béo, trói hai cái chân lại, lại lấy thêm một ít củi, che dấu cầm về.

Lúc Hứa Hoan Ngôn đi xuống dưới thì trời đã tối rồi, hôm nay cô chậm trễ quá nhiều thời gian.

Hứa Cao Hưng, Hứa Hoan Thịnh, còn có cả Hứa Cao Quốc ai cũng đã quay về.

Mấy người bọn họ biết Hứa Hoan Ngôn về, còn biết ngày mai nhà mình có thể ăn thịt, đi vào trong bếp nhìn mấy miếng thịt được treo trong rổ kia, giống như sợ miếng thịt có thể chạy đi vậy.

Lưu Quế Lan cũng bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, Hứa Hoan ngôn trực tiếp ôm đống đồ đi vào trong bếp.



Đặt bó củi sang một bên, mới ném con thỏ ra.

“Hoan Ngôn, em, em lấy mấy con này từ đâu ra vậy? Thật béo đó?”

Hứa Cao Quốc kích động nói một câu, cảm thấy bản thân sắp chảy nước miếng đến nơi.

Lưu Quế Lan cũng thấy được, nghe cháu trai mình lớn giọng nói, đánh một cái vào đầu cậu ấy.

“Cháu có thể nói nhỏ giọng lại một chút được không, cháu sợ người ta không nghe thấy hay gì, sao cháu có thể làm như vậy chứ?”

Hứa Cao Quân bị nói cũng không tức giận, còn vui tươi hớn hở, chỉ cần có thể ăn, cậu ấy sao cũng được.

Lưu Quế Lan cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, đại đội Thượng Liễu này của bọn họ, vốn dĩ dựa gần núi lớn, tục ngữ có câu, dựa núi ăn núi dựa hồ uống nước, trước đây vào năm xảy ra thiên tai, có nhà ai không trộm lên núi chứ, đến bây giờ là từng nhà một đi.

“Hai con này đành phải, coi thử nặng mấy cân, chúng ta ăn một con được không?”

Bà cũng nhìn mấy đứa trẻ ai cũng muốn ăn thật.

Tuy rằng Hứa Cao Hưng và Hứa Hoan Thịnh chưa nói gì, nhưng mà đôi mắt lại sáng lấp lánh.

Hơn nữa mấy thứ này phải ăn nhanh cho thỏa đáng, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm.

Hứa Hoan Ngôn không ý kiến, nhưng mà còn một ít vấn đề.

“Cháu sợ mùi thơm bay ra, người khác có thể ngửi được mùi.”