Chương 36: Bán Đồ Ăn

Hứa Hoan Ngôn tự làm theo ý mình, bột mì và trứng gà trộn lẫn với nhau, xoa nặn thành cục bột tròn tròn, rồi thêm mỡ gà, nhưng nơi này không có, chỉ có thể dùng dầu thực vật thay thế.

Sau đó để vào bát ủ lên men, chờ đến khi nó nở ra là được.

Tiếp theo là bắt đầu đến khâu tạo hình.

Hứa Hoan Ngôn để lên lò nướng đơn giản, bắt đầu nướng.

Mùi hương ngọt ngào lập tức bao trùm cả căn nhà.

Hứa Cao Quốc từ phòng bếp đi ra, nhìn chằm chằm đồ vật nơi này, tuy rằng chưa từng thấy qua lò nướng, nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại, mấu chốt là mùi thơm.

Hứa Hoan Ngôn chuẩn bị tốt lò nướng để làm bánh đậu đỏ.

Bánh đậu đỏ tương đối phức tạp, đêm qua cô đã mang đậu đỏ đi ngâm rồi.

Sau đó nấu trong một cái nồi to, thông qua mấy thao tác trung gian nữa, đến cuối cùng thu được đậu đỏ đã được nấu nhuyễn.

Tiếp theo đổ đường trắng vào nồi to và đổ thêm chút nước bắt đầu xào lên.

Cuối cùng bỏ ra bát lớn, để trên nền băng bên ngoài.

Lúc Hứa Hoan Ngôn làm xong thì đã là giữa trưa, cô chuẩn bị cho ngày mai mang qua, số lượng lần này làm không tính là ít, do mua nguyên liệu tương đối nhiều.



Lần chuẩn bị này chỉ bán cho mỗi người một khối nhỏ, như vậy có thể nhận được giá trị khen ngợi nhiều nhất.

Một buổi sáng đầy mùi hương thơm ngát trong nhà Hứa gia.

Hứa Hoan Ngôn ăn cơm trưa xong, bánh quy nhỏ ở bên ngoài đủ lạnh, bánh đậu cũng đã đông cứng.

Bánh quy nhỏ để vào một cái túi, bánh đậu đỏ thì cắt đều thành những khối nhỏ.

Hứa Hoan Thịnh dính lấy Hứa Hoan Ngôn, vẫn luôn đi tới đi lui theo cô.

“Tới đây nếm thử xem, xem xem ăn có ngon không?”

Hai mắt Hứa Hoan Thịnh trông mong, tuy rằng muốn ăn, nhưng suy nghĩ một lúc lại từ chối.

“Chị, bà nói cái này là chị giúp người ta làm, chúng ta phải thật thà giữ chữ tín, không được ăn."

Biểu cảm trên mặt Hứa Hoan Ngôn lập tức cứng đờ, đây là tự cô bịa ra, đương nhiên phải làm theo.

“Chị, không sao đâu, sau này em trưởng thành rồi có thể đi làm kiếm tiền, em cũng sẽ kiếm đồ ăn thật ngon cho chị."

Hứa Hoan Thịnh nhìn biểu cảm trên mặt chị gái, nghĩ rằng cô đang rất buồn rầu.

Hứa Hoan Ngôn không nói chuyện, chỉ vương tay xoa xoa đầu cậu bé.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Hoan Ngôn lấy lý do đi đưa điểm tâm cho người ta.



Bây giờ Lưu Quế Lan cũng rất yên tâm về cô, để cho cô tự đi.

Hứa Hoan Ngôn vẫn để bộ dáng cũ, cầm bọc nhỏ của mình bọc nhỏ đi, nhưng đồ ăn được để trong không gian giữ đồ, còn trong bọc nhỏ là một bộ quần áo cũ nát.

Đến huyện thì đã là mười một giờ trưa.

Hứa Hoan Ngôn mau chóng thay quần áo xong liền xoay người đến chợ đen.

Điểm tâm của cô đều đặt trong một cái giỏ, trên người còn mang theo cái túi nhỏ, cô dự đoán sẽ bán được bao nhiêu suất, nhiều người như vậy cũng phải thống nhất giá cả, tránh để bên nặng bên nhẹ.

Trên mặt bánh đậu, đêm qua cô trộm vẽ hoa lên, thoạt nhìn rất là tinh xảo, cũng cao cấp hơn rất nhiều.

Dù sao bây giờ ăn tết đều cần quà cáp tương đối nhiều.

Hứa Hoan Ngôn xách theo đồ vật đi bộ vòng quanh chợ đen đã bán được nửa non.

Sau đó đi đến tòa nhà bán đồ ăn, lúc này tan tầm, ở cửa ra ra vào vào rất nhiều người, liền có nhiều người mua đồ ăn về.

Hứa Hoan Ngôn cầm đồ chỉ cần đi lại hai vòng, liền có người chủ động tiến đến hỏi.

Ở thời đại này mỗi nhà đều có không ít thành viên, người ăn tất nhiên sẽ nhiều, không thể mua được đồ ở Cung Tiêu Xã cũng có thể đổi sang chỗ khác, cũng không thể nhịn mà.

Người đầu tiên tiến tới thoạt nhìn là một lão bà khéo léo tầm bốn năm chục tuổi.