Chương 45: Biếu Đồ

“Hoan Ngôn, mấy lời này của cháu không đúng rồi, bà ngoại cháu tuổi lớn, cũng không thể chọc tức bà ngoại cháu như vậy được, hơn nữa, cháu là một vãn bối*, nói như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cháu, sau này cũng không dễ gả chồng đâu.”

[*] Vãn bối: Hạng người sinh sau đẻ muộn.

Hứa Hoan Ngôn nghe ra thâm ý trong lời nói của cô ta, còn uy hϊếp thanh danh của cô hay sao.

“Mợ, thanh danh của cháu có tốt hay không cũng không cần mợ nhọc lòng, cháu nghĩ chỉ cần mợ có thể hiếu thuận một chút thôi thì bà ngoại cháu cũng không đến mức chạy đến đây đòi đồ của một đứa trẻ đã mất cha mẹ, mợ nói có đúng không?”.

Chu Hà Hoa bị Hứa Hoan Ngôn nói trúng tim đen, còn bị một tiểu bối phản bác trào phúng bản thân không hiếu thuận khiến cô ta không thể nhịn được ở mặt trong lẫn mặt ngoài.

Lưu Quế Lan đứng bên cạnh nghe miệng nhỏ của cháu gái mình cãi nhau với hai người kia nhưng một chữ thô tục cũng không thấy, vậy mà vẫn khiến cho người bị chửi cảm thấy tức chết.

Như vậy mới tốt, con gái thì phải như thế, nếu không thì dễ dàng bị bắt nạt. Con gái vẫn là nên lợi hại một chút mới tốt.

Nghĩ đến đây bà còn cảm thấy có chút vui mừng, sau đó lập tức cầm cây chổi lớn của mình ra.

“Sao, các người còn chưa cút đi, nếu không đi thì tôi không ngại tiễn mấy người một đoạn đường đâu.”

Lưu Quế Lan cầm chổi quất qua trước mặt bọn họ.



Dương Mai Diệp hung hăng nhìn thoáng qua Hứa Hoan Ngôn, sau đó mới xoay người rời đi, con nhóc chết tiệt này, sau này xem bà ta đến trị cô như thế nào, bà ta có thể xử được mẹ của cô, chả nhẽ lại không xử lý được một con nhóc mới lớn hay sao.

Xem náo nhiệt xong rồi thì người xung quanh cũng tản đi, nhưng mà hôm nay hình tượng của Hứa Hoan Ngôn trong mắt mọi người lại có sự thay đổi lớn, có người nói tốt có người nói xấu.

Tốt là sau này con bé chắc chắn không đơn giản, nói chuyện rõ ràng có thâm ý, cãi nhau mà nghe cũng êm tai, sảng khoái vô cùng.

Nói xấu là chỉ tính tình quá ương bướng, sau này về nhà chồng thì khó mà nói, không ai nguyện ý cưới một người vợ như vậy.

Tất cả đều bị Hứa Hoan Ngôn ném ra sau đầu, cô sắp phải vào thành, những người này cũng không tính là gì, ngày lành của cô vừa mới bắt đầu thôi.

Ngày 28 âm lịch, Lưu Quế Lan và Chu Linh Mẫn cộng thêm mấy đứa trẻ quét tước vệ sinh lại nhà cửa rồi bắt đầu băm nhân làm sủi cảo, Tết năm nay được ăn món sủi cảo rồi.

Hứa Hoan Ngôn dẫn Hứa Cao Gia đi lên huyện. Trên đường đi Hứa Hoan Ngôn nhờ Hứa Cao Gia cầm đồ hộ mình, hai người xuất phát từ sớm nên tầm mười giờ là cả hai đã đến huyện.

Hao người đi thẳng đến nhà đầu bếp Du. Đầu bếp Du đang đứng trong sân lấy dưa muối, ông ấy đang định ăn tối với món này, thêm ít rượu là xong bữa cơm.

"Đầu bếp Du, ăn Tết vui vẻ."

Hứa Hoan Ngôn xách theo đồ đứng ở ngoài cửa, cô chào hỏi đầu bếp Du sau đó tự đẩy cửa đi vào trong. Hứa Cao Gia đi sau cô, ngoan ngoãn cầm đồ, im lặng không nói gì.

Mắt đầu bếp Du ánh lên ý cười nhưng rất nhanh đã biến mất, giống như chưa xuất hiện.



"Cháu đến làm gì?"

Giọng nói của ông mang theo sự ghét bỏ.

Hứa Hoan Ngôn bảo Hứa Cao Gia để túi đồ đựng mấy món đặc sản lên trên bàn.

"Đây là đồ bà cháu bảo cháu mang cho bác, bác gái của cháu mang về từ nhà mẹ đẻ, đây là đồ do bọn họ vào núi kiếm được rồi chế biến thành đồ khô, bác có thể ăn được rất lâu."

Mí mắt đầu bếp Du hơi nhấp nháy, ông ấy có vẻ không kiên nhẫn mà "ừ" một tiếng.

Hứa Hoan Ngôn hiểu rõ tính đầu bếp Du, biết ông ấy là người thế nào nên cô không để ý.

"Vậy chúng cháu đi nhé, đầu bếp Du."

Đầu bếp Du vội xua xua tay, ý nói cô mau đi đi.

Đến khi hai người vừa rời khỏi, ông ấy liền chắp tay đi vào trong phòng, nhìn ảnh chụp của vợ rồi lại xoay người đi ra sân.

Ăn Tế thì nên ăn món ngon, không cần ăn dưa muối làm gì.