Chương 50: Cơm Trưa

“Tất cả mọi người tập trung lại đây một chút, đây là nhân viên mới tới của bộ phận chúng ta tên là Hứa Hoan Ngôn, đồng chí Hứa, mới mười lăm tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong bộ phận của chúng ta. Mọi người cùng hoan nghênh chào đón cô ấy nào.”

Hứa Hoan Ngôn lia tầm mắt nhìn bao quát cả căn phòng một lượt, hai nam, hai nữ, hai người nhân viên nam này nếu cô đoán không sai thì khoảng hơn 20 tuổi.

Mặt khác, hai người nhân viên nữ này thì một người thoạt nhìn như 20 mươi tuổi, một người khác thì nhìn lớn tuổi hơn rất nhiều, nếu đem ra so sánh với chị Phương có khi còn lớn tuổi hơn.

“Theo thứ tự từ bên này nhìn qua đầu tiên là Chu Phú Cường, Nhậm Đại Vĩ, đây là Khâu Hoa, so em thì cô ấy lớn hơn mấy tuổi. Bên này là Lý Thu Hà, em cứ kêu chị ấy là thím Thu là được.”

Dương Liễu Phương giới thiệu một vòng tên của các nhân viên trong tổ cho Hứa Hoan Hoan làm quen một chút.

Khâu Hoa với hai bím tóc thắt hai bên, phong cách ăn mặc sang trọng, rốt cuộc cũng chờ đến lúc giới thiệu xong, liền kéo Hứa Hoan Ngôn ngồi xuống vị trí bên cạnh mình.

“Đồng chí Hứa mau mau ngồi xuống, chị còn có nhiều chuyện đang muốn nói với em lắm. Ở bộ phận này chả có ai ngang tuổi với chị cả, hằng ngày cũng chẳng có ai để chị có thể nói chuyện về mấy bộ phim điện ảnh này nọ được, coi như là em đến vừa đúng lúc.”

Hứa Hoan Ngôn đang muốn mở miệng nói chuyện thì nghe được có người nói tiếp lời của Khâu Hoa.

“Một vé xem bộ phim điện ảnh cũng tốn khoảng 20 xu, với số tiền đó tôi có thể mua được một mớ cải thìa rồi. Bởi vì đồng chí Khâu vẫn đang còn trẻ tuổi, chưa lập gia đình cho nên không biết được chuyện củi gạo mắm muối đắt như thế nào đâu.”

Lý Thu Hà vừa nói vừa thu thập lại giấy tờ với sổ ghi chép để trên bàn của mình.

Khâu Hoa lập tức liền hừ một tiếng.

“Ai cần thím phải lo chứ, tôi lại chẳng tiêu một đồng nào của thím cả.”

Những lời này vừa nói ra, Lý Thu Hà liền bĩu môi coi thường.

“Tôi đây chẳng qua là cũng muốn tốt cho cô thôi, tại sao cô lại cứ không nghe lọt vào tai vậy hả?”



Khâu Hoa tức giận đem cuốn sổ ghi chép của mình đập mạnh xuống bàn một cái.

“Cha mẹ của tôi còn chưa lên tiếng nói gì cả, đâu làm phiền đến thím ngồi ở đây nói lung tung đâu.”

Lý Thu Hà đang còn định nói thêm câu nữa, đã bị Dương Liễu Phương đánh gãy.

“Được rồi, cả hai đừng có cãi nhau nữa, đây là ngại nghỉ tết ở nhà ăn o đến rửng mỡ sao?”

Lý Thu Hà không nói chuyện nữa, nhưng mà cũng trợn trắng mắt, cầm lấy cuốn sổ ghi chép của mình rồi rời đi, hôm nay đến phiên cô trực ban ở nhà kho.

Công việc trực ban này chính là mỗi người chia nhau trực, nếu việc xuất nhập hàng hóa ra vào trong kho không xảy ra tình huống gì đặc biệt, thì chính là mỗi ngày chia làm hai ca, nếu trong tình huống đặc biệt thì sẽ phải đợi thông báo riêng từng ngày.

Khâu Hoa nói cho Hứa Hoan Ngôn rất nhiều công việc cần làm và những điều cần lưu ý.

Hứa Hoan Ngôn cũng đều dụng tâm nhớ kỹ, sau đó lại nói lời cảm tạ. Cô vừa mới bắt đầu công việc này cho nên việc quen thuộc với các tình huống là điều quan trọng nhất.

Chờ đến 12 giờ trưa, Khâu Hoa mới lôi kéo Hứa Hoan Ngôn đi tới nhà ăn để ăn cơm. Dù sao cô cũng chuyển tới đây làm rồi, cho nên cứ trực tiếp ăn uống ở nhà ăn này là được.

Hứa Hoan Ngôn không thiếu tiền, nhưng mà trong hoàn cảnh này cô vẫn chưa thể lấy ra được, thôi thì cô cố gắng chờ tới thời điểm được phát lương tháng đầu tiên đi rồi tính tiếp.

Cô ở quầy ăn chọn một cái màn thầu nhân rau củ, cộng thêm một ít rau xanh, lại lấy thêm một chén cơm với canh nữa là đủ.

Khâu Hoa lấy một món mặn và một món rau, cộng thêm một cái màn thầu được làm từ bột mì trắng.

“Linh Linh, ở bên này?”