Chương 9: Nấu Cơm

Công việc chính thức này không thể bỏ được, nên bà muốn tìm một người nền tính, chăm chỉ tới hỗ trợ tạm thời, khoảng hai tháng.

Cháu ngoại trai của bà ấy cũng sốt ruột, lúc trước về thôn thăm bà ấy, tiện thể trên đường đi nói qua một chút, bà ấy lập tức nghĩ tới Hứa Hoan Ngôn, cô bé này ngày thường không thích nói chuyện, nhưng làm việc rất chăm chỉ, lại hiểu chuyện, Lý Quế Lan lại là chị em tốt của mình nên muốn giúp đỡ một chút.

Thêm nữa, người nhà bà ấy cũng không có ai phù hợp, cháu gái bà ấy mới mười tuổi, không thể làm được.

Nhưng tin này vừa tới được một ngày, cô nhóc này lại bị ngã xuống sông, phiền phức này đến chẳng đúng lúc chút nào, bà ấy cũng chỉ có thể đi tìm nhà khác, nhưng bên cháu ngoại trai kia lại tìm gấp, sắp tới cuối năm, lãnh đạo của các nhà mấy lớn sẽ tổ chức ăn cơm chiêu đãi nhân viên, tiệm cơm thật sự rất vội.

Đúng lúc sáng nay nghe nói nha đầu này hết bệnh rồi, ra đến cửa liền gặp được cô, còn thấy cô cầm năm quả trứng gà đi ra từ Bạch gia, thật may quá, bà ấy ăn trưa xong liền tìm tới ngay.

Lý Quế Lan đơn giản nói lại một lần, Hứa Hoan Ngôn nghe xong liền hiểu, thật tốt, cô biết thời đại này có tính chất rất đặc thù, hiện tại có thể tìm được một công việc làm tạm thời đã là không rồi rồi, dù cho có là tiệm cơm thì dù đốt đèn l*иg đều khó tìm được công việc tốt như vậy.

“Bởi vì là công việc tạm thời, một tháng tiền lương không cao, chỉ có mười đồng tiền, với lại đại ngộ nào cũng giảm đi một nửa."

Vu Tú Chân lại bổ sung thêm một câu, nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.

Hứa Hoan Ngôn nhanh chóng vui vẻ đồng ý, trước đây cô có học nấu ăn, đây là việc cô giỏi nhất.

Hai người lại ở nhà nói chuyện thêm một lúc, Lý Quế Lan mới vui vẻ tiễn khách.

Sáng sớm ngày mai phải đi qua đó, tiệm cơm quốc doanh kia cũng không có ký túc xá, hiện tại trong thành phòng ở nhất khẩn trương, tạm thời ở nhà cháu ngoại trai của Vu Tú Chân, bên kia bà ấy cũng lo xong hết rồi.

Hứa Hoan Ngôn chuẩn bị đến nơi đó trước để xem tình huống như thế nào, đương nhiên nếu có thể ở lại là tốt nhất.

Tuy rằng Lý Quế Lan vui vẻ, nhưng tiễn khách xong vẫn phải ra ngoài làm việc, trong nhà còn mỗi mình Hứa Hoan Ngôn.



Cô ở nhà nghỉ ngơi một mình, thỉnh thoảng quét rác, chăm gà cũng được.

Khoảng bốn giờ chiều, Hứa Cao Hưng và Hứa Hoan Thịnh đã đeo giỏ cây trở về.

Hứa Cao Hưng thật sự rất vui vẻ, hôm nay bọn họ không chỉ nhặt được ba quả trứng vịt, còn bắt được mấy con cá nhỏ, đi đào hố đất, đào nửa ngày thì thấy được một con giun nhỏ, liền mắc vào cần câu.

Dưới chân núi hẻo lánh này có một con sông nhỏ chảy qua, cậu vô tình phát hiện ra ở bên cạnh có vài vũng nước, cũng chưa nói chuyện này với ai.

“Chị, có phải hôm nay chúng ta không thể ăn thịt không?"

Hứa Cao Hưng là một thanh niên rồi, do không được đi học nên chỉ nhung nhớ việc ăn uống, dù sao cũng rất đói bụng, lại là đang thời kỳ thân thể phát triển.

Hứa Hoan Ngôn nhìn chóp mũi cậu và Hứa Hoan Thịnh đều đỏ bừng lên vì lạnh, mau chóng kéo hai người vào nhà, lại lấy tay che che cho họ.

Kỳ thật Hứa Hoan Ngôn là người mà ai đối tốt với cô một phần, cô sẽ đáp lại họ gấp 4, gấp 5 lần.

“Được rồi, một chút nữa là tối thì bà nội sẽ về, để chị nấu cơm cho mọi người ăn nhé, mấy con cá nhỏ này để nấu canh cá đi."

Tổng cộng có ba con cá nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái của cô, rất nhỏ.

Hứa Hoan Thịnh và Hứa Cao Hưng nhìn nhau vui vẻ, tay nghề của chị cả rất tuyệt, trước đây hai nhóc thích nhất chị mình nấu cơm.

Hai ngày nay Hứa Hoan Ngôn bị bệnh, cơm đều do bà nội nấu.